QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh không chần chờ chút nào mà lập tức thu hồi Pháp Thuyền, trực

tiếp mở ra Huyền Diệu Thái và đốt cháy mệnh đăng, cả người giống núi lửa bộc

phát, triển khai tốc độ kinh người để cấp tốc bay về phía ảnh nhãn đang thấy có

bách quỷ dạ hành!

Con hải thú bị ảnh nhãn này ký sinh chính là một con Nguyệt Lượng Ngư.

Thông thường loại cá này chỉ to khoảng vài chục trượng nhưng cái đầu của

nó cực lớn, hầu như là chiếm cứ chín thành thân thể, cho nên vây cá và cái đuôi

trở nên rất ngắn nhỏ, nó còn có một cái miệng luôn không có cách nào khép lại

được, khiến cho rất nhiều người khi nhìn nó liền có cảm giác nó rất ngu xuẩn.

Tốc độ bơi của nó cũng không phải rất nhanh nhưng nó lại thích ánh sáng,

vô luận là ánh nắng hay là ánh trăng thì nó đều vô cùng yêu thích, cho nên mặc

dù nó có đủ năng lực để lặn xuống đáy biển nhưng nó vẫn xuất hiện ở trên mặt

biển.

Mà loại Nguyệt Lượng Ngư này ở trong biển cấm cũng là một tồn tại rất kỳ

dị, một khi nó xuất hiện thì bốn phía nhất định sẽ tồn tại hải thú hung tàn bị

thương.

Những con hải thú hung tàn này không hề giết Nguyệt Lượng Ngư, mà bọn

chúng dùng Nguyệt Lượng Ngư như một chiếc khăn lau trong biển, dùng nó để

cọ qua cọ lại ở trên người mình, nhất là ở trên vị trí miệng vết thương của mình.

Trên hải chí của Thất Huyết Đồng cũng có giới thiệu về việc này.

Nghe nói thân thể hải thú Nguyệt Lượng Ngư sẽ sinh ra một chút dịch nhờn

kỳ dị, những dịch nhờn này có hiệu quả chữa thương nhất định, vì vậy liền

khiến cho loại sinh vật này có được một chỗ cắm dùi ở bên trong biển cấm mà

không bị tận diệt.

Giờ phút này Hứa Thanh đã bộc phát toàn bộ tốc độ của mình, dựa theo

phương hướng mà cái bóng chỉ dẫn, sau khi hắn bay trọn vẹn một lúc lâu, rốt

cuộc cũng đã thấy được ở bầu trời xa xăm có từng đạo quỷ hồn không ngừng

bay lên không trung.

Chính là bách quỷ dạ hành.

Phạm vi không phải rất lớn, không sai biệt lắm khoảng tầm mấy ngàn

trượng, so với lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy thì có chút chênh lệch, hiển

nhiên loại hiện tượng bách quỷ dạ hành này hình như cũng không phải là cố

định luôn giống nhau.

Việc này khiến cho Hứa Thanh có chút cảm giác lo được lo mất.

Hắn không biết phán đoán lúc trước của mình có chính xác hay không,

nhưng đã tìm lâu như vậy nên hắn cảm thấy mình cũng nên nếm thử một chút.

Vì vậy hắn liền phất tay và Pháp Thuyền lập tức xuất hiện, oành một tiếng rơi

vào trên mặt biển rồi nhấc lên từng trận sóng lớn, đồng thời cái bóng cũng đã

thu lại ảnh nhãn của mình về.

Hứa Thanh hạ thân thể xuống Pháp Thuyền, điều khiển Pháp Thuyền chậm

rãi đi về phía trước, sau khi nhích tới gần phiến hải vực có bách quỷ dạ hành thì

hắn ngẩng đầu lên ngóng nhìn, bên tai cũng lập tức truyền đến từng trận âm

thanh kỳ dị.

Căn bản những âm thanh này cũng không phải là cái nhạc khúc gì, mà là

những tiếng lệ quỷ gào thét tạo thành sóng âm, những tiếng gào khóc thảm thiết

này khiến cho tâm thần của người nghe cũng bị chấn nhiếp.

Hứa Thanh điều khiển Pháp Thuyền chậm rãi ngừng lại, ở trong phạm vi

của bách quỷ dạ hành, hắn giơ tay phải lên lấy Bắt Âm Bình ra, mở nút đặt ở

trước mặt, sau đó tràn pháp lực trong cơ thể vào.

Theo từng tia sáng giống như sợi tơ hiện ra trên Bắt Âm Bình, sau khi

những tia sáng này dần dần lan tràn ra khắp nơi, cái bình này liền chậm rãi mở

ra khả năng thu lại âm thanh.

Sau khi làm xong những thứ này thì Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời

đêm tối, nhìn từng đám từng đám quỷ lệ dữ tợn đang bay lên không trung, nghe

từng trận âm thanh quái dị do chúng phát ra, hắn nghĩ tới cảm nhận của mình

trong lần đầu tiên gặp phải bách quỷ dạ hành, vì vậy hắn liền khống chế nỗi

lòng của bản thân vững vàng lại, cả người cũng từ từ yên tĩnh lại.

Hắn không bài xích những âm thanh thê lương thế này nữa, mà tiếp nhận

chúng nó.

Hắn dùng bản thân mình dung hợp cùng với những âm thanh này, dần dần

tinh thần của hắn cũng trầm xuống. Cho đến khi thời gian trôi qua, trong lúc bất

tri bất giác thì đã qua một đêm.

Vào lúc sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai nương theo gió biển

lướt nhẹ qua lông mi của hắn, gõ vào cửa sổ trong đôi mắt của hắn, lúc này Hứa

Thanh cũng chậm rãi mở mắt ra, ở sâu trong mắt ẩn giấu một tia khổ sở, nhưng

rất nhanh liền được hắn giấu xuống đáy lòng.

Bầu trời, đã sáng sủa.

Bách quỷ dạ hành, đã kết thúc.

"Một đêm này trôi qua thật là nhanh." Hứa Thanh thì thào, nhớ lại cảm nhận

lắng nghe suốt một đêm, một khắc khi tâm thần của hắn hoàn toàn trầm xuống,

rốt cuộc hắn đã nghe được một âm thanh khác biệt so với lần trước.

Lúc này nhớ lại, hắn bỗng cảm thấy có chút nói không nên lời, không biết

nói đó là khúc nhạc gì.

Nó làm cho Hứa Thanh cảm giác giống như là một giấc mộng, chỉ là lần này

hắn không mơ tới Bách đại sư truyền thụ dược thảo nữa, mà mơ tới một màn ăn

thịt rắn cùng Lôi đội trong doanh địa của thập hoang giả...

Hồi lâu sau, Hứa Thanh cúi đầu nhìn Bắt Âm Bình trong tay, tay phải vung

lên thì trong cái bình này lập tức truyền ra âm thanh giống đêm qua như đúc,

thậm chí khi hắn nhắm mắt lại, hắn cảm giác thấy dường như bách quỷ dạ hành

vẫn còn đang tiếp tục vậy.

Việc này càng làm cho Hứa Thanh cảm thấy rất phức tạp, hắn lại lần nữa có

cảm giác giống như nằm mơ, trước mắt hắn lại mơ hồ nổi lên cảnh tượng trong

trí nhớ, cảnh tượng lần này là một màn ở ngoài doanh địa thập hoang giả, hắn

đang cõng Lôi đội trên lưng đi về phía trước.

Thậm chí những lời nói của Lôi đội trong trí nhớ lúc trước cũng hiện ra ở

trong đầu Hứa Thanh, khiến cho hắn không khỏi thất thần.

"Về sau ở trong doanh địa, ngươi phải lưu ý tới những tên thập hoang giả

kia."

"Đêm đến cũng đừng quên cho những con chó kia ăn, những tiểu tử này

chính là những thứ cuối cùng có thể tin được trong doanh địa rồi."

"Còn có, ngươi nhớ kỹ phải ăn cơm, không nên ăn đồ lạnh, không nên ngại

phiền phức, làm nóng lên rồi ăn...ngươi vẫn đang trong quá trình phát triển thân

thể, không thể qua loa."

"Nếu không chờ về sau ngươi lớn hơn rồi, ngươi liền biết thế nào là khổ.

Đúng rồi, về sau ngươi cũng đừng ngủ trên ván giường nữa, đừng sợ làm dơ

đệm chăn, lúc mặt trời lên thì giặt sạch phơi nắng một buổi là khô."

Thân thể Hứa Thanh run nhè nhẹ, gió biển thổi vào trên người của hắn, thổi

bay nhưng sợi tóc trên áo bào của hắn nhưng lại không thổi tan được những kỷ

niệm cùng với thương cảm đang nổi lên trong đáy lòng của hắn vào giờ phút

này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi