QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên bầu trời, một chiếc thuyền hắc mộc với tốc độ cực nhanh đang gào thét

bay về phía trước, một đường phá vỡ những đám mây mù dấy lên những âm

thanh phá không truyền khắp bốn phương, khí thế vô cùng kinh người.

Mục tiêu của chiếc thuyền hắc mộc này là hòn đảo phía trước, đó cũng

chính là tộc địa của Hải Thi Tộc, nơi đó còn cách chỗ này khoảng cách 10 ngày

lộ trình.

Thông qua hải đồ chiến tranh mà Thất Huyết Đồng phát ra, mặc dù Hứa

Thanh biết được chỗ đó được gọi là đảo, nhưng trên thực tế thì phạm vi rộng

lớn hơn hòn đảo của nhân ngư tộc rất nhiều, có bộ dạng không sai biệt lắm như

một tòa thành của Nam Hoàng Châu.

Mà lúc này Hứa Thanh và đội trưởng bên trong chiếc thuyền hắc mộc cũng

đã nghiên cứu thảo luận với nhau nhiều lần, rốt cuộc đã định ra kế hoạch và

phương án của hành động lần này.

"Còn 10 ngày nữa là chúng ta có thể đến Hải Thi Tộc, nhưng mà Hứa

Thanh, mặc dù ta thấy kế hoạch của ngươi cũng có thể làm được, nhưng nếu

như muốn động thủ thì đợi qua mấy ngày nữa cũng không có vấn đề gì, hơn nữa

sao ta lại cảm giác như ngươi đang rất kích động vậy hả?"

Bên trong thuyền, đội trưởng nhìn qua Hứa Thanh, hai người đã thảo luận

cả một ngày về phương án và kế hoạch lẻn vào Hải Thi Tộc lần này, sở dĩ lâu

như vậy… là bởi vì trên thực tế đội trưởng cũng không hề có phương án nào cả,

kế hoạch của y chính là sau khi xâm nhập vào rồi hết thảy tùy cơ ứng biến.

Nhưng Hứa Thanh không thể nào đồng ý với cái kế hoạch tùy tiện tùy hứng

thế này, quan điểm của hắn là dù điên cuồng như cũng cần có sách lược. Nói

trắng ra là dù điên nhưng cũng không ngu.

Vì vậy sau khi hắn suy tư một lát liền đưa ra một mục tiêu rõ ràng để hành

động, đó là phải dùng phương pháp nhanh nhất để đi vào nơi đặt Tượng Thần

Tổ Thi.

Sau khi đã có mục tiêu, vậy thì có thể đơn giản liền nghĩ ra kế hoạch chi tiết

hơn, muốn đạt tới mục tiêu thì phương pháp nhanh nhất chính là vừa đi vào

trong Hải Thi Tộc, phải lập tức để tu sĩ Hải Thi Tộc đích thân bảo vệ đưa tới

cấm địa.

Như vậy thì có thể không mảy may lãng phí một chút thời gian.

Mà một bước này phải làm như thế nào, Hứa Thanh cũng đã thương thảo

xong với đội trưởng rồi, đó chính là phải bị thương!

Tam công chúa bị trọng thương và miễn cưỡng trốn chạy trở về, như vậy thì

lúc này điều đầu tiên Hải Thi Tộc sẽ làm đó là đưa nàng đi chữa thương, mà với

thân phận của Tam công chúa thì tất nhiên sẽ được đưa tới nơi để Tượng Thần

Tổ Thi.

Dẫu sao trong tình báo mà đội trưởng mua được, thì Tượng Thần Tổ Thi

ngoại trừ có thể chuyển hóa người chết trở thành Hải Thi Tộc, còn có hiệu quả

trị liệu rất kinh người.

Thế cho nên mới có câu hồ nghi của đội trưởng vừa nãy.

"Nếu như thương thế chỉ mới hình thành trong vòng một ngày gần nhất, vậy

thì người ngoài vừa nhìn qua liền có thể nhận ra được bất thường, như vậy thì

không được."

Hứa Thanh lắc đầu, liếc mắt nhìn đội trưởng, sau đó lại nói.

"Mỗi ngày đều đánh một chút, liên tiếp mười ngày, vậy thì vết thương mới

và vết thương cũ chồng chất vào một chỗ, như vậy mới càng chân thật!"

Nghi ngờ trong lòng của đội trưởng không hề giảm bớt, chăm chú nhìn Hứa

Thanh một chút, muốn nhìn ra manh mối từ trên mặt của hắn, trong lòng cũng

đang suy đoán không phải là đối phương lấy chuyện công báo tư thù đấy chứ.

Hứa Thanh nhìn vào ánh mắt của đội trưởng, không có bất kỳ dấu hiệu tránh

né nào.

Nhìn vào ánh mắt Hứa Thanh rồi đội trưởng thở dài, y nhớ tới lúc trước

chính mình đã dạy phương pháp này cho Hứa Thanh, kết quả bây giờ chính y

cũng không thể phán đoán được thật giả.

Nhưng đội trưởng cũng là loại người hung ác, giờ phút này y bỗng nhiên giơ

tay phải lên, xuất ra một con dao găm rồi nhanh chóng đâm vào trong bụng của

mình, hung hăng đâm xuyên qua, dòng máu màu lam lập tức chảy ra khiến cho

áo bào ướt sũng.

"Chút việc nhỏ này có là cái gì đâu." Đội trưởng chẳng hề để ý mà mở

miệng, còn vừa ăn táo vừa lắc đầu nói với Hứa Thanh.

"Đội trưởng, chính mình động thủ so với người khác động thủ, thoạt nhìn

liền phát hiện miệng vết thương sẽ không hề giống nhau, đây là đại kế của

chúng ta nên đành để ngươi chịu ủy khuất vậy, để ta tới giúp ngươi."

Động tác ăn táo của đội trưởng dừng lại một chút, trừng mắt nhìn Hứa

Thanh.

Hứa Thanh rất nghiêm túc nhìn qua ánh mắt của đội trưởng, đội trưởng trầm

mặc một lát, sau đó liền thở dài ném dao găm trong tay tới, hai tay dang ra…

"Đến đi."

Hứa Thanh mỉm cười, cầm lấy dao găm đi đến gần, sau đó liền thọc một dao

vào trên bụng đội trưởng, sau đó rút ra rồi lại đâm một dao, đáy lòng hắn có một

loại cảm giác thoải mái không nói ra được.

Đội trưởng hô hấp dồn dập cưỡng ép chịu đựng đau đớn, lúc này Hứa Thanh

lại rút dao găm ra sau đó trực tiếp đâm vào trên đùi đội trưởng, máu tươi lập tức

ướt đẫm, tiếp đó Hứa Thanh lại giơ tay phải lên, bàn tay ẩn chứa Hóa Hải Kinh

đánh về phía ngực đội trưởng.

Chưởng vừa vỗ thì một tiếng nổ vang lên, đội trưởng phun ra máu tươi và

sắc mặt lập tức trắng bệch, đồng thời Hứa Thanh nhanh chóng cầm dao găm

trong tay cắt tới, rất nhanh thì toàn thân đội trưởng tràn ngập máu tươi, bộ dáng

chật vật yếu ớt vô cùng.

"Được rồi …được rồi, đủ rồi Hứa Thanh."

Hứa Thanh có chút tiếc nuối, mấy dao kia làm hắn cảm thấy trái tim rất là

thoải mái, lúc này sau khi dừng lại thì hắn nhìn chân trái của đội trưởng một

chút, đáy lòng cân nhắc có lẽ ngày mai nên đâm ở nơi đó.

Mắt thấy Hứa Thanh chú ý đến trên chân của mình, mí mắt của đội trưởng

có chút giật giật, sau đó cao thấp nhìn Hứa Thanh một chút rồi bỗng nhiên mở

miệng.

"Hứa phó ti, ngươi làm người vệ đạo, có trách nhiệm bảo hộ công chúa mà

lại để công chúa bị thương nặng như vậy, mà ngươi rõ ràng một chút vết thương

cũng không có, điều này có vẻ không hợp lý đâu nhỉ."

Nụ cười của Hứa Thanh lập tức trì trệ lại.

"Cho nên nha, vì hoàn thành đại kế của chúng ta, ngươi cũng phải chịu chút

ủy khuất vậy, không có chuyện gì đâu, để ta tới giúp ngươi." Khóe miệng đội

trưởng lộ ra tia cười nhạt, trái tim tràn đầy chờ mong, cầm lại dao găm từ trên

tay Hứa Thanh, hung hăng đâm vào trên đùi Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi