QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng nở nụ cười ngòn ngọt, liếm môi một cái rồi với dáng đi xiêu xiêu

vẹo vẹo mà bước đến trước mặt nữ tu sĩ nhân ngư tộc kia.

Còn Hứa Thanh thì quay người, hắn nhìn về phía tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải

Thi Tộc mở ra ba đoàn mệnh hỏa đứng ở giữa không trung ngoài thuyền.

"Nếu ngươi cử thêm chín tên nữa tiến lên để cho ta cắn nuốt, có lẽ ta sẽ

nhường công lao lại cho ngươi."

Khóe miệng Hứa Thanh vẫn còn dính một tia máu màu lam, ánh mắt lạnh

lùng không có bất kỳ gợn sóng gì.

Nhìn bộ dáng của Hứa Thanh lúc này, thần sắc của tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ

kia có chút ngưng trọng.

Sở dĩ vừa rồi gã lên tiếng nói như vậy, là bởi vì gã vừa có ý muốn đoạt công

lao, đồng thời cũng có ý thăm dò Hứa Thanh.

Bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn có một vài tên đệ tử của Thất

Huyết Đồng dùng đủ các loại phương pháp để lẻn vào trong tổ địa của bọn họ,

mặc dù đều đã bị bọn họ tìm ra và chém giết, kể cả là công chúa trở về thì cũng

có khả năng bị người của Thất Huyết Đồng bố trí người lẻn vào.

Nếu như vừa nãy đối phương thật sự bỏ đi, vậy thì gã sẽ báo cáo việc này

lại, sau đó sẽ có tộc nhân khác tới phân biệt thật giả.

Nhưng lúc này gã đã bỏ đi ý nghĩ này, công chúa đã được trận pháp xác định

là không có vấn đề, còn tên tộc nhân đã hộ tống công chúa trở về này chẳng

những đã được trận pháp xác định, mà hành vi thôn phệ dị chất của đối phương

cũng đã đủ để chứng minh, loại việc này cũng chỉ có tộc nhân Hải Thi Tộc mới

dám làm như vậy.

Mà người có thể đơn giản dễ dàng liền tiêu diệt một thủ hạ hai đoàn mệnh

hỏa của gã, cũng có thể nói rõ đối phương không bao lâu nữa cũng sẽ đột phá

đến cảnh giới như gã.

Thế cho nên gã vung tay lên, những tia sét đang liên kết mười sáu cỗ quan

tài màu đen lập tức biến mất, mỗi một cỗ quan tài đều tự rơi xuống vị trí cũ của

mình.

"Đưa công chúa đi cấm địa Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy!"

Sau khi cởi bỏ phong tỏa, tên Trúc Cơ hậu kỳ của Hải Thi Tộc này lập tức

truyền lệnh nói.

Một cây linh chi ở dưới mật đất lập tức vặn vẹo, từ bên trên tràn ra lượng

lớn sương mù đen, đám sương mù này tăng tốc hội tụ lại với nhau, vậy mà lại

hóa thành một con bạch tuộc cực lớn.

Con bạch tuộc này bay đến gần rồi lập tức đưa ra một đầu xúc tu quấn

quanh chiếc thuyền hắc mộc, những cái xúc tu khác thì kéo dài chạm tới phía

mặt đất, sau đó mang theo Hứa Thanh và đội trưởng đi thẳng đến phương xa.

Phía sau bọn hắn, vị tu sĩ Hải Thi Tộc có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ kia cúi đầu

cung kính tiễn đưa, đồng thời cũng truyền ra thanh âm trầm thấp.

"Công chúa, vừa nãy là chức trách mà ti chức phải làm, nếu như vừa rồi ti

chức có chỗ bất kính, mong công chúa bỏ qua cho."

Nói xong, tên tu sĩ Hải Thi Tộc tu vi Trúc Cơ hậu kỳ này lập tức nâng tay

phải lên, trực tiếp đặt vào trong miệng, sau đó hung cắn một cái, cứng rắn cắn

đứt một ngón tay xuống, sau đó ném về phía trước.

Ngón tay này lập tức nổ tung rồi hóa thành một mảnh thi độc nồng đậm,

đám thi độc lan tràn đến trên thuyền của Hứa Thanh và đội trưởng, sau đó hóa

thành một cái ấn ký có ánh đen lấp lánh ở bên trên.

"Có cái ấn ký này ở trên thuyền, quãng đường tiếp theo sẽ không có người

nào dám quấy rầy công chúa nữa, xin công chúa thứ tội."

"Ngươi có thể cút." Đội trưởng nhàn nhạt mở miệng.

"Đa tạ công chúa."

Vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia cúi đầu, sau khi mở miệng liền nhoáng một cái

rời đi, trở lại con đường ven biển, tiếp tục ở chỗ này bảo vệ không cho kẻ ngoại

lai tới gần.

Cứ như vậy, con thuyền chở Hứa Thanh và Đội trưởng được con bạch tuộc

nâng lên đưa vào trong tộc địa của Hải Thi Tộc, tốc độ rất nhanh, không ngừng

tới gần bức Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy.

Trên thực tế thì bức Tượng Thần này cũng là thứ mà bọn hắn tận lực muốn

chọn được.

Hải Thi Tộc có tổng cộng chín cỗ Tượng Thần Tổ Thi, chín cỗ được phân

tán ở các khu vực khác nhau, mỗi một nơi đều có trọng binh trấn giữ riêng,

đồng thời thì vị trí của cỗ Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy này cũng tương đối gần

biển một chút, lại còn cách Vương thành một phạm vi, cho nên đã trở thành lựa

chọn đầu tiên trong kế hoạch của đội trưởng.

Mà tin tức trọng yếu nhất trong tình báo mà đội trưởng mua được, chính là

cường giả tu vi Kim Đan của Hải Thi Tộc trấn thủ cỗ tượng Tổ Thi thứ bảy này,

bởi vì tiền tuyến trở nên căng thẳng cho nên đã bị điều đi đến chiến trường rồi.

Bây giờ người canh giữ nơi này chỉ là tu vi Trúc Cơ đại viên mãn mà thôi.

Hứa Thanh vốn có chút chần chờ, nhưng đội trưởng một bộ dạng cam đoan

tình báo không có vấn đề, cho nên Hứa Thanh cũng không có thắc mắc quá

nhiều về vấn đề này nữa.

Theo bọn hắn tiến lên phía trước, cả phiến thiên địa của Hải Thi Tộc cũng

triệt để hiện ra trước mắt Hứa Thanh cùng đội trưởng.

Mặt đất là một màu đen kịt, bên trên mọc ra vô số hắc thảo, những cây hắc

thảo này đều ẩn chứa dị chất vô cùng nồng đậm, nơi đây cũng không khác quá

nhiều với cấm khu Hứa Thanh từng tiến vào.

Mà dị chất nồng đậm như thế này, tất nhiên là Thánh Địa đối với Hải Thi

Tộc, nhưng đối với những tu sĩ hấp thu linh năng mà nói, thì nơi này chẳng

khác gì một địa phương tồn tại vô số chất độc.

Mà một khi tu sĩ hấp thu linh năng ở chỗ này lâu, nếu không kịp trấn áp và

khống chế dị chất tích lũy trong cơ thể, vậy thì khả năng dị hoá sẽ gia tăng vô

hạn.

Rõ ràng là đội trưởng cũng có phương pháp khác để có thể không quan tâm

tới ảnh hưởng của dị chất trong thời gian ngắn, Hứa Thanh không biết đội

trưởng dùng cách gì, nhưng hắn cảm thấy đại khái là có liên quan tới máu thịt

có Thần Tính.

Hiển nhiên chuyện lấy máu thịt của Câu Anh không thể nào là lần điên

cuồng đầu tiên của đội trưởng được, hẳn là đội trưởng đã điên cuồng rất nhiều

lần từ trước rồi.

Đồng thời trong khi bọn họ tiến đến, Hứa Thanh cũng nhìn thấy ngoại trừ

hắc thảo, linh chi huyết sắc và từng gốc cây khô héo trên mặt đất, bên ngoài còn

có từng dòng sông đỏ ngòm chảy ở khắp nơi trên mặt đất.

Mặc dù giờ phút này bầu trời nơi đây là một màu đen nhánh, nhưng lại

không hề ảnh hưởng tới ánh mắt của người nhìn, bởi vì bên trong tầng mây bên

trên có rất nhiều con mắt, toàn bộ những con mắt này đều là màu đỏ, mỗi một

lần mở mắt ra sẽ có những ánh sáng phát tán xuống đại địa phía dưới.

Thời gian mở ra bất đồng, nhưng vẫn có thể khiến cho mặt đất bị một tấm

màn đen tối bao phủ, vào mỗi lúc vẫn đều có ánh sáng chiếu xuống, mặc dù lúc

sáng lúc tối nhưng vẫn có thể khiến cho tu sĩ quan sát được bốn phía.

Còn những con mắt này là cái gì, rất nhanh Hứa Thanh liền biết được đáp

án.

Hắn thấy rất rõ ràng, theo một con mắt chui ra khỏi đám mây đen thì một

con cá to lớn hư thối lập tức lộ ra, đỉnh đầu loại cá này mọc một chiếc xúc tu rất

dài, xúc tu mọc dài tới mắt.

Lúc đôi mắt khép kín thì không hề có gì hiện ra, nhưng khi vừa mở liền sáng

như đèn lồng vậy, từ trên đó tràn ra ánh sáng.

Loại cá này lít nha lít nhít đếm mãi không hết ở trong đám mây đen trên bầu

trời của Hải Thi Tộc, thi thoảng bọn chúng sẽ lại trầm xuống dưới, trong lúc

bọn chúng bay qua bay lại giữa không trung thì ánh sáng từ trên người chúng nó

không ngừng tràn ra.

Một màn này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy rất kỳ dị, đồng thời lúc này

hắn cũng nhìn thấy không ít tu sĩ Hải Thi Tộc, chủng tộc trong đó cũng vô cùng

hỗn tạp, có rất nhiều loài mà Hứa Thanh chưa bao giờ thấy qua.

Mặt khác, trong khi tiến lên Hứa Thanh còn chứng kiến một màn khiến cho

tâm thần của hắn vô cùng chấn động.

Đó là một mảnh đại địa.

Tất cả những cây linh chi và đại thụ trên mặt đất đều đã bị nhổ hết ra, khi

con bạch tuộc đưa Hứa Thanh đi ngang qua nơi đó, Hứa Thanh thấy được dưới

mặt đất có một đám tu sĩ Hải Thi Tộc đang không ngừng đào móc.

Bọn họ đã đào ra được một bộ phận cơ thể, có thể nhìn thấy tựa hồ là một

bàn tay, chỉ là bàn tay này quá lớn, riêng bàn tay đã to tới mấy trăm trượng, có

thể nghĩ hình như nơi đây đã mai táng một cự nhân từ thời viễn cổ vậy.

Giờ phút này theo mặt đất bị đào ra, theo từng chút huyết nhục hư thối hiển

lộ, Hứa Thanh chú ý thấy có càng nhiều tu sĩ Hải Thi Tộc đang hội tụ tới nơi

đó, thay nhau thi pháp giống như đang cử hành một loại nghi thức nào đó.

Cho đến khi chiếc thuyền hắc mộc của Hứa Thanh cách khu vực đó một

đoạn, một tiếng gào kinh thiên động địa lập tức truyền ra từ nơi đó, tâm thần

Hứa Thanh chấn động và lập tức quay đầu, hắn nhìn thấy trong khu đào bới lúc

nãy giờ phút này có một cánh tay dài ngàn trượng trực tiếp duỗi ra từ trong mặt

đất, giống như muốn nắm lấy bầu trời vậy.

"Sống lại!" Hứa Thanh hít sâu một hơi.

Trừ cái này ra, ở trong Hải Thi Tộc còn có một loại sinh vật đặc hữu, đó là

một loại bướm, trên người nó mọc ra một mặt quỷ.

Dựa theo đội trưởng suốt một đường phổ cập kiến thức cho Hứa Thanh, lúc

Hứa Thanh nhìn thấy những con bướm này thì hắn lập tức biết những con bướm

này gọi là Quỷ Mộng, tương truyền ở trên hòn đảo nơi đây, loài bướm Quỷ

Mộng này mới là dân bản địa.

Bọn chúng là tộc đàn xuất hiện trước cả Hải Thi Tộc trên hòn đảo này, cũng

có số lượng rất nhiều ở nơi đây, theo Hứa Thanh và đội trưởng tiến lên thì từng

con bướm Quỷ Mộng bay đến, bay múa vờn quanh bốn phía bọn hắn.

Một màn này vốn phải là hình tượng mỹ hảo, nhưng theo những khuôn mặt

quỷ dữ tợn trên cánh bướm sống dậy và thôn phệ dị chất, phong cảnh vốn đẹp

đẽ liền trở nên âm trầm quỷ dị.

Nhất là Hứa Thanh vì hắn không biết vì cái gì mà những con bướm Quỷ

Mộng này tụ tập tới gần hắn rất nhiều, thậm chí có thể trông thấy đằng xa còn

có càng nhiều bướm Quỷ Mộng đang bay đến phía hắn.

Điều này khiến cho Hứa Thanh phải nhăn mày lại.

"Người vệ đạo của bản cung, tại sao ở chỗ này mà ngươi cũng trêu hoa dẫn

bướm vậy?" Đội trưởng ở phía sau bỗng khục khục một tiếng, âm u mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi