Đối với Từ Tiểu Tuệ mà nói, những lời vừa xong của Hứa Thanh là những
lời khiến cho nàng kích động nhất trong vòng mấy tháng qua, nàng cũng không
hề nói sai mà toàn bộ những lời nàng nói với Hứa Thanh đều là chân thật.
Nhưng cũng có một bộ phận nàng không hề nói đến, đó là trong vòng mấy
tháng này, vì báo ân mà nàng đã trả giá bao nhiêu xót xa và đau khổ để điều tra,
lúc này nàng bỗng cảm thấy mình không có bất kỳ cảm giác nào thuộc về cái
tông môn này.
Nhưng nàng không hận bất luận kẻ nào, nàng chỉ không rõ tại sao người tốt
như Chu sư huynh lại đột nhiên liền chết thảm như thế, nàng chỉ muốn dùng khả
năng của mình để đi báo đáp ân huệ của đối phương.
Thi thoảng nàng cũng sẽ nghĩ, mình liều mạng như vậy đi điều tra có đáng
giá hay không, nhưng Từ Tiểu Tuệ cảm thấy nếu như nàng bỏ qua, vậy thì có
nghĩa là nàng cũng đã buông tha một tia ấm áp cuối cùng nằm ở trong đáy lòng
của mình.
Tia ấm áp này là thứ trân quý nhất từ khi nàng đi đến Thất Huyết Đồng, cho
nên nàng không muốn bỏ qua.
Vì vậy, cho dù là Hứa Thanh tản lực lượng ra để nâng nàng dậy, nhưng sau
khi lực lượng tán đi thì nàng vẫn lựa chọn quỳ xuống vái lạy, tựa hồ đối với
những người yếu ớt mà nói, quỳ xuống trước mặt người khác cũng là một loại
phương thức để cho mình an tâm.
Nội tâm Hứa Thanh cũng thổn thức.
Giờ phút này hắn lấy ra ngọc giản truyền âm, sau khi tìm được một người
thì bình tĩnh gửi truyền âm qua.
"Tới gặp ta."
Không lâu sau, một đạo thân ảnh nhỏ gầy ở trong bóng râm, từ trong ngõ
hẻm đằng xa nhanh chóng chạy tới, một đường dùng tốc độ nhanh nhất để chạy
thẳng đến chỗ của Hứa Thanh.
Từ Tiểu Tuệ cũng phát hiện, sau khi quay người thì đôi mắt liền co rụt lại.
Nàng nhìn thấy người đến là một tên thiếu niên, người này mặc trên mình
một bộ đạo bào màu xám với bộ áo da chó, thoạt nhìn cả người vô cùng căng ra,
nhưng trong mắt lạnh như băng cùng với sát khí tràn ra từ trên người đủ để
khiến cho tâm thần của rất nhiều người nhìn thấy cũng đều run lên.
Từ Tiểu Tuệ hít vào một hơi, nàng đã từng nghe nói tới người thích mặc đạo
bào dưới bộ đồ da chó này.
Nàng cũng biết rõ đối phương là một người câm, trong nửa năm qua danh
khí của người này không nhỏ, là người kế thừa Bộ Hung ti sau khi Hứa Thanh
quật khởi, rất thích hành hạ người khác đến chết.
Rất nhiều tội phạm truy nã bị người này hành hạ đến muốn sống không
được muốn chết không xong, đừng nhìn người này chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng
bảy, nhưng trên thực tế thì một vài tên tội phạm Ngưng Khí tầng chín của tông
môn cũng đều chết thảm trong tay người này, bởi vì người thanh niên câm này
còn không muốn sống hơn cả những tên vong mạng ở bên ngoài.
Hình như đối với y mà nói, sinh mệnh không đáng coi vào đâu, một khi đã
xác định là địch nhân thì không phải ngươi chết chính là ta vong.
Cho nên sau khi nhìn thấy thiếu niên này đến, Từ Tiểu Tuệ có chút sợ hãi từ
bản năng.
Trong nháy mắt tiếp theo, thiếu niên câm lập tức đi tới gần nơi đây, mắt
cũng không liếc nhìn Từ Tiểu Tuệ mà trực tiếp đi về phía Hứa Thanh quỳ
xuống, trên mặt rõ ràng lộ ra bộ dáng vô cùng cuồng nhiệt và vui sướng.
"Đi tra một chút nguyên nhân cái chết của Chu Thanh Bằng, về phần chi tiết
thì ngươi có thể dùng ngọc giản truyền âm để hỏi nàng." Hứa Thanh chỉ một
ngón vào Từ Tiểu Tuệ.
Thiếu niên câm dùng sức gật đầu rồi xoay người rời đi, căn bản cũng không
có hỏi Từ Tiểu Tuệ bất cứ vấn đề gì.
Hình như đối với y mà nói, hễ là việc mà phải hỏi người khác sau đó mình
mới làm được, nghĩa là lộ ra mình là người vô năng.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu niên câm, không nói chuyện mà
lặng lẽ đứng ở nơi đó chờ đợi.
Lúc này đã sắp hết hoàng hôn, ánh nắng chiều tà nơi chân trời cũng dần dần
bị màu mực đen xâm nhiễm biến thành một mảnh đen nhánh, ánh trăng mỏng
manh cũng khó có thể khiến nó hiện trở lại, dần dần...ban đêm đã đến.
Mà nơi cập bến mà Hứa Thanh đã chọn là nơi cực kỳ đặc biệt, bất kể ban
ngày hay là ban đêm thì nơi đây cũng đều vô cùng yên tĩnh, không hề có bất kỳ
người nào tới quấy rầy.
Đồng thời thì thiếu niên câm cũng không để cho Hứa Thanh đợi lâu, toàn bộ
quá trình cũng chỉ mất thời gian hai nén hương, thiếu niên câm liền trở lại rất
nhanh, quỳ xuống trước mặt Hứa Thanh và cung kính đưa cho hắn một miếng
ngọc giản.
Từ Tiểu Tuệ điều tra mấy tháng, bỏ ra đại giới cực lớn vẫn không thể tìm ra
đáp án, nhưng đối với thiếu niên câm mà nói, y chỉ cần thời gian hai nén hương,
đương nhiên điều này cũng có liên quan rất lớn cùng với Bộ Hung ti.
Trong lúc Từ Tiểu Tuệ trở nên kích động, Hứa Thanh tiếp nhận ngọc giản
trong tay thiếu niên câm nhìn một chút.
Bên trong điều tra cực kỳ rõ ràng từ nguyên nhân dẫn đến kết quả của việc
Chu Thanh Bằng tử vong, nhưng Hứa Thanh không có hứng thú với những thứ
này, hắn chỉ là khẽ quét mắt nhìn qua, sau đó liền nhìn tới tin tức của hung thủ.
Hung thủ không phải là đệ tử của ngọn núi thứ bảy.
Hung thủ tên là Lý Trạch Lâm, là đệ tử dưới núi của của ngọn núi thứ nhất,
tu vi Ngưng Khí tầng chín, ngày bình thường làm người âm trầm và sát tính cực
lớn.
Theo thông tin bên trong ngọc giản thiếu niên câm đưa tới, chí ít có mười
một người đệ tử dưới núi của các phong khác chết, mà tất cả cái chết của những
người này đều tồn tại mối liên quan trực tiếp tới tên này.
Chỉ là tên này rất cẩn thận, đều vượt khu giết từ xa, vả lại thường thường lựa
chọn mục tiêu rất chuẩn xác, cho nên từ trước tới giờ gã mới không hề dính phải
phiền phức nào không thể hóa giải.
Dẫu sao thì loại sự tình này cũng thường xuyên phát sinh trong bóng tối của
Thất Huyết Đồng, chỉ cần không làm quá rõ ràng, và chỉ cần không có cường
giả truy cứu, vậy thì những ti bên trong Thất Huyết Đồng cũng sẽ không quan
tâm việc này.
Ví dụ như Chu Thanh Bằng, nếu như giữa y và Hứa Thanh không có nhân
tình lần đó, vậy thì lần này y đã chết rồi cũng coi như thôi.
Mà thiếu niên câm cũng đã điều tra rất kỹ càng, ngoại trừ những thứ này thì
thậm chí y còn tra ra được vị trí lúc này của Lý Trạch Lâm, cùng với quan hệ
gần đây nhất của tên đó.
"Được Ngô Kiếm Vu của ngọn núi thứ nhất thu làm tùy tùng, giờ phút này
đang ở trong Tri Mộng Lâu, Ngô Kiếm Vu nhận lời hẹn của một ai đó đi đến
nơi này để gặp mặt, nhưng không điều tra được người này là ai, lúc này Lý
Trạch Lâm đang hộ vệ ở bên ngoài Tri Mộng Lâu."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, đưa ngọc giản cho Từ Tiểu Tuệ đang vô cùng căng
thẳng ở một bên.
Từ Tiểu Tuệ vội vàng tiếp nhận, sau đó liền cẩn thận xem xét, hô hấp rõ
ràng trở nên có chút dồn dập, nhưng sau khi nhìn thấy những dòng chữ sau
cùng, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh,
thần sắc mang theo một loại đắng chát và do dự.
"Hứa sư thúc, chuyện này...."
Nội dung bên trong ngọc giản khiến cho nàng đã biết được hung thủ, đồng
thời cũng biết bối cảnh của hung thủ kia rất lớn, nàng không xác định Hứa
Thanh có thể tiếp tục hỗ trợ hay không.
"Đi thôi."
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, sau khi nhàn nhạt mở miệng liền đi
về phía trước, người thiếu niên câm ở một bên dẫn đường, còn Từ Tiểu Tuệ
sững sờ nhìn bóng lưng Hứa Thanh, hít sâu một hơi rồi đè xuống kích động
trong lòng và đi theo phía sau hắn.