QUANG ÂM CHI NGOẠI

Một màn này quả thực quá mức chấn động, khiến cho tâm thần của toàn bộ

người nhìn thấy đều dấy lên sóng lớn ngập trời.

Mặc dù là Trúc Cơ giết Ngưng Khí là vốn dĩ rất gọn gàng và đơn giản,

nhưng Hứa Thanh ra tay quá mức kinh người, vậy mà có thể dẫn động thiên lôi

đánh xuống, đây mới là nguyên nhân khiến cho tâm thần những người nhìn thấy

nổ vang.

Que sắt màu đen trở về trong nháy mắt rồi im lặng trôi lơ lửng ở sau lưng

Hứa Thanh, hòa hợp vào bên trong cái bóng.

Càng là như thế lại càng khiến cho nội tâm của những người ở bốn phía

rung động lắc lư ác liệt hơn, cũng vô cùng an tĩnh lại. Hứa Thanh đang muốn ly

khai, nhưng vào lúc này có một giọng nói kinh ngạc từ tầng hai của Tri Mộng

Lâu, chính xác là từ trong căn phòng mà Linh Nhi đẩy cửa sổ truyền ra.

"Hazz, tiểu Kiếm Kiếm, người chết chính là tùy tùng ngươi mang đến đó

nha, vừa rồi gã cũng đã cầu cứu ngươi đấy."

Giọng nói này, là của đội trưởng.

Ngay khi Hứa Thanh nhìn thấy con đại xà cùng lão đầu của đường Bản

Tuyền thì hắn liền chú ý tới trong phòng kia còn có hai đạo khí tức, một cái hắn

vô cùng quen thuộc, cái khác hắn cũng không xa lạ gì.

Vì vậy Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về cửa sổ căn phòng trên tầng hai.

Trong phòng, Ngô Kiếm Vu thiên kiêu ngọn núi thứ nhất đưa mắt nhìn đội

trưởng đang cười nhạt, sau khi trầm mặc mấy hơi thở thì gã liền hừ lạnh một

tiếng, hất tay áo lên rồi bỗng nhiên đứng dậy, chấn động một đoàn mệnh hỏa

trong cơ thể ầm ầm bộc phát, khí thế như cầu vồng khiến cho bát phương chấn

động.

"Oa a ~" Đội trưởng ở một bên nhanh chóng phối hợp hô to một tiếng.

Ngô Kiếm Vu cảm thấy người này là một kẻ ngu, nếu mà mình đi so đo với

kẻ đần vậy thì quá mức mất mặt, vì vậy nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đội

trưởng, sắc mặt vô cùng âm trầm đi ra cửa sổ.

Sau khi đi đến bên cạnh cửa sổ, khí tức toàn thân gã chấn động, tu vi trên

người vô cùng cuồng bạo, trên bầu trời lúc này liền vang lên những tiếng sấm,

vậy mà lại có một thanh đại kiếm bằng thanh đồng thình lình lộ ra từ trên tầng

mây, khóa chặt vào nơi đây.

Lúc này nhìn qua Ngô Kiếm Vũ thật giống như là gã đang tức giận ngập

trời, tùy lúc đều có thể bộc phát, trên người càng có sát cơ cực kỳ kinh người,

cuối cùng dung nhập vào trong đôi mắt mà nhìn thẳng về phía Hứa Thanh.

"Tại sao ngươi giết tùy tùng của ta!!"

Những lời này, được nói ra một cách vô cùng ngạo nghễ.

Phối hợp với uy nghiêm trên người cùng với sắc mặt âm trầm, đồng thời với

khí thế như cầu vồng làm cho người ta có một loại cảm giác đúng là thiên kiêu.

Nhất là trong lúc lời nói truyền ra, trên bầu trời lập tức có sấm chớp nổ vang

bát phương, từng thanh từng thanh đại kiếm thanh đồng cũng được hình thành,

mỗi thanh đều tràn ra những mũi nhọn sắc bén.

Một màn này khiến cho tâm thần của tất cả mọi người bên trong cửa hàng

bốn phía đều chấn động mãnh liệt.

Lúc này mọi người rất nhanh liền nhao nhao rời khỏi, bọn họ có một dự cảm

mãnh liệt, tiếp theo sợ là ở chỗ này sẽ phát sinh một trận đại chiến.

Dẫu sao tên Hứa Thanh này giết tùy tùng trước mặt chủ nhân người ta như

vậy, việc này quả thật là làm người khác vô cùng mất mặt.

Nhất là người này còn là tu sĩ của ngọn núi thứ nhất, nơi quan tâm thể diện

nhất, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cùng lúc đó trong mắt đại xà trong phòng lập tức lộ ra hàn mang hung ác

khóa chặt Ngô Kiếm Vu, muốn đi cắn bộ dáng của gã, nhưng lại bị lão đầu

đường Bản Tuyền ôm lấy.

Lúc này đáy lòng của lão đầu đường Bản Tuyên đã sớm nở hoa, thầm nghĩ

Hứa Thanh nha Hứa Thanh, tiếp theo nhìn ngươi làm sao bây giờ, ngọn núi thứ

nhất giỏi nhất là bao che khuyết điểm, đứng trước tên Ngô Kiếm Vu còn có tám

người sư huynh, bọn họ thích nhất là kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Cùng lúc đó, tâm thần của thiếu niên câm và Từ Tiểu Tuệ ở bên cạnh Hứa

Thanh cũng trở nên chấn động.

Thiếu niên câm ngẩng đầu, mặc dù hạ thân của gã đang run rẩy trước uy áp

của Ngô Kiếm Vu nhưng trên mặt vẫn lộ ra hàm răng sắc bén, gắt gao nhìn

chằm chằm vào cổ của đối phương.

Mà Từ Tiểu Tuệ cũng cắn môi dưới, đáy lòng vô cùng lo lắng, nàng cảm

thấy việc của mình đã làm phiền hà tới Hứa Thanh.

Nhưng mà trong khi nỗi lòng của tất cả mọi người ở đây đang biến hóa, chỉ

có thần sắc của Hứa Thanh vẫn như thường.

Hắn nhìn qua Ngô Kiếm Vu đứng cửa sổ bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng,

một câu cũng không nói, tay phải giơ lên, que sắt màu đen lập tức ô...ô...n...g

một tiếng, từ bên trong cái bóng phía sau hắn bay lên.

Đúng lúc này, một tiếng cười dài từ Ngô Kiếm Vu đang đứng bên cạnh cửa

sổ truyền ra.

Gã ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười còn vừa gật đầu, trong âm thanh

truyền ra còn mang theo một tia tỉnh ngộ, âm thanh còn rất lớn giống như muốn

để cho tất cả mọi người đều nghe thấy được vậy.

"Thì ra là như vậy, ngươi nói rất có đạo lý, nếu như chuyện này đã là thù

riêng của các ngươi, như vậy thì Ngô mỗ đúng là không nên tham dự."

Hứa Thanh nhướng mày, hắn không có nói gì cả.

"Uống rượu thì không cần, chuyện này Ngô mỗ đã hiểu." Ngô Kiếm Vu lớn

tiếng mở miệng cười.

"Haha, Hứa huynh không cần như thế, gần đây ta xác thực không có thời

gian, mà thôi mà thôi, Ngô mỗ cũng vô cùng khâm phục hành động vĩ đại của

ngươi ở trong Hải Thi tộc, nếu ngươi đã khách khí như thế, được rồi, nếu như

ngươi đã đối xử với ta khách khí, vậy thì Ngô mỗ cũng không phải người nhỏ

mọn, 10 vạn linh thạch phải trả khi giết người này, Ngô mỗ sẽ thanh toán cho

ngươi!"

Linh Nhi mở to hai mắt, nhìn Ngô Kiếm Vu một chút, lại nhìn chung quanh

vô cùng yên tĩnh một chút, hơi không hiểu tên này đang nói gì.

"Ừ ừ, được được, về sau nếu có thời gian thì chúng ta lại gặp mặt, Ngô mỗ

ta cáo từ trước, hôm nay quen biết được Hứa huynh, sảng khoái."

Trong phòng, Ngô Kiếm Vu lớn tiếng mở miệng với thanh âm cởi mở, từ lúc

mới bắt đầu vô cùng uy nghiêm dần dần trở nên thoải mái, cuối cùng trên mặt

còn hiện ra một nụ cười rất tươi, ôm quyền về phía Hứa Thanh.

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, từ đầu tới đuôi hắn đều không truyền ra một

câu.

Ngô Kiếm Vu nhanh chóng đảo qua biểu cảm của Hứa Thanh, đáy lòng run

lên mà vội vàng hất tay áo lên, bảo trì điệu cười to, một bước đi ra khỏi phòng

rồi…

Lập tức phi hành về chân trời nơi xa, nghênh đón sấm chớp mưa gió, giậm

chân phi đi.

Thân ảnh bồng bềnh như tiên, tựa như một bức họa tuyệt mỹ, lộ ra ý cảnh

kinh người.

"Siêu phàm thoát tục trong thiên địa, khí thôn hải vân ta thành tiên."

Theo gã tiến về phía trước, toàn bộ những thanh đại kiếm thanh đồng bốn

phía cũng vang lên âm thanh vang vọng bát phương mà bay theo càng lúc càng

xa.

Chương 452: C

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi