QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mang theo ý nghĩ như vậy, Hứa Thanh cất bước đi về phía Bộ Hung ti trong

bến cảng số 176.

Lúc này đã là đêm khuya, bởi vì trong khoảng thời gian này Tình Báo ti đột

nhiên trở nên điên cuồng, khiến cho lòng người trong tông vô cùng bàng hoàng,

cũng ảnh hưởng tới một chút sinh ý của những địa phương câu lan và đổ

phường, dẫu sao thì hiện tại có rất nhiều người không có tâm tư để vui đùa.

Chính vì hệ thống quy tắc của Thất Huyết Đồng, thật ra khiến cho bên trong

tông môn có không ít nội gián.

Dẫu sao nơi đây nuôi dưỡng đệ tử Ngưng Khí như dưỡng cổ, khiến cho bọn

họ không hề có một chút cảm giác thuộc về nơi này, mà tông môn cũng không

cần bọn họ thuộc về hay trung thành, tất cả đều lấy lợi ích là chủ yếu.

Hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ lại không có quy tắc, tự nuôi tự dưỡng, có thể vì lợi

ích mà tạm thời động tâm, bán một chút tình báo mà mình biết cũng không thấy

có chút gánh nặng tâm lý nào.

Đương nhiên, đã bán đứng thì cũng phải trả giá thật lớn.

Nhưng mà Hứa Thanh không hề quan tâm tới những thứ này, hắn đi bộ

trong bóng đêm, đi qua những chỗ vắng vẻ mà không quan tâm tới thiến niên

câm đi theo phía sau.

Cho đến khi đi đến Bộ Hung ti.

Trước cửa vào Bộ Hung ti, hai đệ tử thủ vệ ở đó sau khi nhìn thấy người đến

là Hứa Thanh thì trong mắt liền lộ ra tia cuồng nhiệt, cúi đầu quỳ bái.

"Bái kiến Ti trưởng!"

Đối với bọn họ mà nói, cái tên Hứa Thanh này đã trở thành một truyền kỳ.

Ngay từ đầu đối phương cũng chỉ là đội viên của Bộ Hung ti, từ đó về sau

liền một đường quật khởi, trong một năm liền trở thành Trúc Cơ, mấy tháng liền

mở ra một đoàn mệnh hỏa, chưa tới hai năm liền trở thành tu sĩ mở ra hai đoàn

mệnh hỏa, còn làm ra một việc kinh thiên động địa ở trong tộc địa của Hải Thi

tộc.

Gần đây còn trấn áp tiểu công chúa của Đông U đảo, lúc này đối phương

còn đang bị giam giữ ở trong địa lao của bộ phận chữ Huyền Bộ Hung ti, tất cả

những việc này khiến cho Hứa Thanh đã trở thành mục tiêu cuồng nhiệt của vô

số đệ tử bên trong Bộ Hung ti.

Biểu cảm Hứa Thanh như thường, gật đầu đi qua, sau khi bước vào Bộ

Hung ti thì hắn trực tiếp đi đến đại lao.

Đại lao Bộ Hung ti được xây dựng ở dưới mặt đất, chỉ có một tầng.

Vô luận là Ngưng Khí, Trúc Cơ hay là tu sĩ đặc thù, đều là bị giam giữ ở

trong một tầng này, nơi đây có vô số phòng giam, cũng tồn tại rất nhiều trận

pháp cấm chế.

Hoàn cảnh nơi này cũng vô cùng kinh khủng, mùi ở nơi đây cực kỳ khó

ngửi, vô luận là thân thể thối rữa hay là mùi phân nước tiểu, tất cả mọi thứ hỗn

tạp cùng một chỗ tạo ra một mùi đủ khiến cho người khác buồn nôn.

Lúc này, hơn phân nửa kẻ bị giam giữ ở bên trong là dị tộc, đều là tội phạm

truy nã, trong này không hề có người nào do Hứa Thanh bắt tới cả.

Bởi vì khi Hứa Thanh ra tay thì chỉ cầm đầu người về mà thôi.

Hứa Thanh đến cũng lập tức khiến những tên tu sĩ dị tộc này chú ý, từng tên

nhe răng cười, có tên cười đùa tí tửng, có tên trực tiếp nhổ đờm tới, còn có tên

sau khi nhìn thấy Hứa Thanh liền huýt sáo bày ra động tác hèn mọn bỉ ổi.

Bọn họ đều không hề sợ chết.

Một khi bị giam giữ ở trong này, bọn họ sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy

mặt trời, cho nên thật ra thì bọn họ cũng không có gì sợ hãi với tử vong cả, lúc

này còn có từng tiếng kêu kì quái truyền ra, thậm chí Hứa Thanh còn nghe được

giọng nói của thiếu nữ mặc hắc y từ xa xa truyền tới.

"Hứa Thanh, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành, chờ ta ra ngoài, ta

nhất định mổ bụng moi tim của ngươi, sau đó cắn xé ăn sống cả khuôn mặt

ngươi!!"

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, không thèm để ý tới những tên dị tộc là tội

phạm truy nã đang biểu hiện ra đủ loại thái độ, hắn quay người nhàn nhạt mở

miệng với thiếu niên câm đang đứng ở bên ngoài.

"Bất kể lát nữa trong này truyền ra âm thanh gì, cũng không được quấy rầy

ta."

Tiểu tử câm lập tức gật đầu, thần sắc của những đội viên khác của Bộ Hung

ti phía ngoài cũng đều nhao nhao trở nên ngưng trọng.

Hứa Thanh không nói gì nữa, phịch một tiếng hoàn toàn đóng cửa đại lao

lại.

Theo cửa lớn đóng lại, âm thanh hỗn loạn bên trong đại lao lại trở nên càng

mãnh liệt hơn.

"Thì ra là một tên nam nhân nhưng lại có tướng mạo của nữ nhân tộc? Ha

ha, lão tử rất thích chơi với người như vậy, vừa nhìn thấy đã khiến lão tử cảm

thấy kích thích."

"Đến đến đến, tiểu tử nhân tộc, đến đây gãi ngứa cho gia gia của ngươi."

"Trúc Cơ tính là cái gì, có bản lĩnh thì giết chết ta đi!"

"Tiền bối không nên nghe bọn họ nói, tiền bối, ngài hãy cứu ta, ta biết rõ

một đại bí mật."

Cùng lúc đó, thiếu nữ mặc hắc y bên trong lồng giam chợt bò lên, hay tay

nắm lấy song sắt, mặc cho hai tay xuất hiện âm thanh xì xì do bị trận pháp thiêu

cháy nhưng không quan tâm chút nào.

Trong mắt của ả mang theo sự điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa

Thanh ở xa xa, vẻ mặt dữ tợn cười rộ lên.

"Hứa Thanh, ta nguyền rủa ngươi hai mươi bảy vạn ba ngàn bảy trăm năm

mươi sáu lần!" (273756)

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh đảo qua những phòng giam bốn phía, cuối

cùng chú ý đến một tên tu sĩ có đầu dê rừng đang đứng thẳng nhìn về phía hắn.

Tu sĩ đầu dê rừng này là thành viên của Dạ Cưu, thuộc về bộ tộc dị thú, toàn

thân mọc đầy lông màu đen, hình như đã từng có tu vi Trúc Cơ.

Tuy bây giờ đã bị phong ấn tu vi lại, nhưng lực lượng sinh mệnh cũng rất là

ương ngạnh, sau khi chú ý tới Hứa Thanh đang nhìn chính mình, tên dị tộc đầu

dê rừng này liếm liếm bờ môi.

"Là ta sao? Đến đến đến, chọn ta chọn ta, năm đó lão tử đã ăn vô số nhân

tộc, nam nhân mà tuấn tú như ngươi, ta cũng muốn nếm thử tư vị một lần, ha ha

ha."

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, tay phải giơ lên cách không một trảo, cánh cửa

phòng giam của tên dị tộc đầu dê rừng kia lập tức mở ra, một cỗ đại lực trực

tiếp vòng quanh tên dị tộc đầu dê rừng, kéo gã bay thẳng đến trước Hứa Thanh.

Cuối cùng bị trôi nổi ở giữa không trung, tên dị tộc đầu dê rừng cười ha ha,

trong mắt mang theo vẻ điên cuồng, vừa muốn mở miệng thì Hứa Thanh liền

vung tay lên, một mảnh phấn độc lập tức tản ra, bao phủ bốn phía tên dị tộc đầu

dê rừng này, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của gã.

"Độc? Cái này tính là cái gì, lão tử..."

Lời nói của tên dị tộc đầu dê rừng vừa nói đến đây, không đợi gã nói xong

thì thân thể bỗng nhiên run lên bần bật, toàn bộ thân hình đang run rẩy nhưng

trên mặt vẫn mang theo vẻ dữ tợn.

"Thoải mái!"

Hứa Thanh không quan tâm mà cẩn thận quan sát, cho đến khi tên dị tộc đầu

dê rừng càng lúc càng run rẩy mãnh liệt hơn, thậm chí thất khiếu bắt đầu đổ

máu, Hứa Thanh mới xuất ra cái chai cất giữ tiểu hắc trùng rồi cho bọn chúng

tràn ra một bộ phận.

Những con tiểu hắc trùng lập tức lao thẳng đến tên dị tộc đầu dê rừng, trong

chớp mắt tới sát làn da liền nhanh chóng chui vào bên trong.

Loại thống khổ này lập tức khiến cho đôi mắt của tên dị tộc đầu dê rừng kia

đỏ thẫm, nhưng trên mặt của gã vẫn điên cuồng như trước, nhưng nếu nhìn cẩn

thận vẫn có thể thấy được ở sâu trong mắt của gã ẩn tàng một tia hoảng sợ vô

cùng.

Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, dùng mắt thường cũng có thể thấy được

thân thể của gã héo rũ một chút, rất nhiều tiểu hắc trùng bay ra bị Hứa Thanh

bắt lấy quan sát, mà giờ phút này tên dị tộc đầu dê rừng cũng rơi xuống trên mặt

đất, toàn thân run rẩy nhưng vẻ điên cuồng trên mặt càng đậm.

"Chỉ như vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi