QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong chốc lát, mệnh hỏa bốc cháy như núi lửa trong cơ thể đại hán trực tiếp

bị dập tắt.

Thân thể của đại hán bị cưỡng ép cắt ngang ra khỏi Huyền Diệu Thái, tạo

thành lực cắn trả cực lớn khiến cho toàn thân gã lập tức vang lên những âm

thanh phanh phanh, nhiều đạo pháp khiếu nổ tung.

Cả người máu thịt mơ hồ rơi xuống mặt đất.

Vẻ hoảng sợ trong mắt càng mãnh liệt hơn, giống như đã đoán được tiếp

theo mình sẽ phải thừa nhận cơn hành hạ, cho nên gã liền vung vẩy cánh tay

duy nhất còn lại của mình, muốn đánh vào trán để tự sát.

Nhưng một que sắt màu đen lập tức bay đến, trực tiếp đâm xuyên qua cánh

tay trái đang giơ lên của gã.

Khiến cho gã không cách nào tự sát, đồng thời Hứa Thanh cũng đã tiến đến

với sát cơ tràn ngập trong đôi mắt, sau lưng vang lên một tiếng chim kêu và hư

ảnh Kim Ô lập tức được huyễn hóa ra, sau khi bay lượn ở phía chân trời liền lao

về phía của gã, hung hăng hút một hơi.

Toàn thân tên Quỷ U tộc chấn động mãnh liệt, tâm thần bị rung chuyển, khí

huyết toàn thân lập tức tuôn ra, còn có tia lực lượng bản nguyên ẩn chứa ở bên

trong bị Kim Ô một hơi nuốt vào.

Thứ tiếp đón gã tiếp theo là ngón tay của Hứa Thanh, những ngón tay trực

tiếp đâm vào trong con mắt của gã, phá hủy mắt rồi sau đó phá nát cả đầu của

gã.

Một khắc trước khi tử vong, âm thanh giống như ác mộng bình tĩnh truyền

đến bên tai của gã.

"Không nên nói ra đáp án mà ta muốn biết nhanh quá, ta còn muốn chơi

nhiều thêm mấy lần với ngươi, tý nữa chúng ta lại gặp."

Trong nháy mắt tiếp theo, một chỗ hoang dã bên ngoài Đô Thành của Tử

Thổ, một con thỏ đột nhiên dốc sức nhảy đi ở trong rừng với tốc độ cực nhanh,

không tiếc đại giới mà nhảy thẳng về phía xa.

Nhưng chỉ trong thời gian nửa nén hương, trên bầu trời liền xuất hiện một

cái chấm đen, tốc độ của chấm đen này vô cùng kinh người, bay thẳng đến phía

của con thỏ.

Đó là một con kền kền, ngay khi tới gần thì nó không hề bắt con thỏ đi mà

đâm mỏ thẳng vào trên người con thỏ, khiến cho con thỏ lập tức máu thịt mơ

hồ, trước khi đồng quy vu tận thì bên trong con kền kền bỗng truyền ra giọng

nói kiệt kiệt.

"Chào ngươi."

Con thỏ tử vong.

Trong chớp mắt, ở một vị trí khác có một con rắn chậm rãi bò xuống cái cây

khô.

Nhưng chưa tới nửa nén hương thì từ đằng xa có một que sắt màu đen gào

thét bay tới, lập tức xuyên thấu qua con rắn này, ghim nó vào trên mặt đất.

Trước khi con rắn này tử vong, trong mắt nó vẫn lưu lại một tia sợ hãi thật

sâu.

Ngay sau đó trên bầu trời xa xa, thân thể của một con diều hâu bay qua hơi

dừng lại, sau đó liền giương cánh tăng tốc.

Nhưng thứ chờ đợi nó, là hư ảnh một con Kim Ô bay tới thôn phệ.

Trong thời gian tiếp theo, trên khu vực hoang dã này, một màn như thế

không ngừng trình diễn.

Dù tên tu sĩ Quỷ U tộc này đã thể hiện ra thiên phú của bản thân đến mức

cực hạn, dùng từng thân thể với đa dạng chủng loại từng được gã ký thác để

chạy trốn.

Nhưng thứ chờ đợi gã, hoặc là que sắt màu đen đột ngột đâm tới, hoặc là các

loại sinh vật là khắc tinh với loại gã ký thân, hoặc trực tiếp gặp phải Hứa Thanh.

Tất cả những điều này khiến cho tâm thần của gã vô cùng khốn khổ, mà lần

lượt tử vong thì đối với bản thân gã cũng có tiêu hao, mặc dù tiêu hao không lớn

nhưng gã cũng không gánh vác được số lần gia tăng và liên tục như thế này.

Nhất là khi đối mặt với Hứa Thanh, mỗi một lần gã tử vong đều sẽ cảm giác

được bản thân sẽ thiếu đi một chút thứ trọng yếu trên người, cho đến cuối cùng

khi gã chuyển thân tới một con sói ở ngoại ô, gã bỗng phát hiện vậy mà bản

thân không thể lập tức dung nhập với ký vật, lại xuất hiện một chút trở ngại, sau

đó gã liền trở nên hoảng sợ.

"Hắn, đang hút thiên phú của ta!!"

Phát hiện này khiến cho tâm thần của tên tu sĩ Quỷ U tộc này dấy lên một

trận sóng lớn ngập trời.

Vì vậy sau khi lại bị Hứa Thanh bắt được một lần nữa, trước khi bị hấp thu

luyện hóa thì gã lập tức vội vàng truyền ra giọng nói.

"Nhiều nhất ba lượt nữa ta sẽ hoàn toàn tử vong, ta mà chết thì ngươi cũng

không tìm được tu sĩ đứng ở phía sau màn!!"

Thứ nghênh đón gã là một chưởng của Hứa Thanh. Oanh một tiếng thì con

sói tan nát, trước khi tử vong thì một tia bản nguyên của gã lại bị Kim Ô hút đi.

Sau ba mươi hơi thở sau, trên bầu trời có một con quạ cấp tốc mở miệng

truyền ra giọng nói.

"Ngươi là người Thất Huyết Đồng chứ gì, ta có thể cảm nhận được chấn

động từ công pháp của ngươi, ta có thể nói ra tu sĩ đứng ở phía sau màn, nhưng

ta muốn gặp Lục gia, ta chỉ nói cho Lục gia."

Trong chớp mắt thì que sắt màu đen liền bay xuyên qua, Hứa Thanh mặt

không cảm xúc nhìn thi thể của con quạ, sau khi cúi đầu cảm giác thì chân phải

liền hung hăng đạp mạnh vào mặt đất, mặt đất lập tức nứt vỡ lộ ra khe hở, cũng

lộ ra một con Xuyên Sơn Giáp đang trốn ở bên trong đó.

Con Xuyên Sơn Giáp này bỗng nhiên run rẩy, trong mắt lộ ra tuyệt vọng và

điên cuồng truyền ra thần niệm.

"Tới đi, giết chết ta đi, ta chết rồi thì ngươi cũng đừng hòng biết đáp án,

mang ta đi Thất Huyết Đồng, dẫn ta đi gặp Lục gia, ta chỉ nói đáp án cho Lục

gia!!"

Hứa Thanh giơ tay phải lên, chợt vỗ.

Thần sắc của con Xuyên Sơn Giáp điên cuồng, mặc dù tâm thần muốn tan

vỡ nhưng nguy cơ tử vong trước đó chưa từng có bao phủ, khiến cho gã vẫn

không thể không mở miệng.

Cho đến trong nháy mắt tiếp theo thì bàn tay Hứa Thanh dừng lại, một phát

bắt được rồi cầm gã tới trước mặt, lạnh lùng nhìn.

Sau một lúc lâu Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, cầm lấy con Xuyên Sơn Giáp

này đi về phía địa điểm truyền tống trận mà đội trưởng mở ra riêng cho một

mình hắn, chỗ đó cũng cách nơi này không xa, không lâu sau Hứa Thanh đã đi

tới.

Nơi đây là một sơn cốc, Hứa Thanh mặt không cảm xúc bước đến, nơi này

có một tòa truyền tống trận bỏ hoang, lúc này Hứa Thanh đi tới đứng ở bên trên,

sau đó liền lấy ra lệnh bài thân phận đặt ở phía trên rồi lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian không lâu sau, tòa truyền tống trận này đột nhiên xuất hiện tia

sáng, truyền tống trận đã được mở ra.

Nhưng ngay khi tòa truyền tống trận này khởi động thì Xuyên Sơn Giáp

trong tay Hứa Thanh đột nhiên run lên, thân thể nháy mắt uể oải xuống và trực

tiếp tử vong, mà ngay trước khi tử vong, trong khi truyền tống trận lập lòe tia

sáng giống như truyền tống sắp hình thành, lập tức có người vọt tới trước Hứa

Thanh rồi truyền tống rời đi.

Chính là tên tu sĩ Quỷ U tộc kia, rõ ràng lúc trước gã đã lừa dối, mục đích là

mượn nhờ tòa truyền tống trận mà Hứa Thanh mở ra này, lấy phương pháp đặc

thù để trốn khỏi tay Hứa Thanh.

Lại không biết gã đã dùng phương pháp gì có thể khiến cho vị trí truyền

tống của bản thân cũng trở nên mơ hồ, khiến cho ngoài người cũng không thể

nào biết được vị trí truyền tống chuẩn xác.

Một lát sau thì tia sáng truyền tống tiêu tán, Hứa Thanh vẫn như cũ đứng ở

bên trong.

Rõ ràng đối phương đã chạy thoát rồi, nhưng biểu cảm của Hứa Thanh lại

không có chút nào ngoài ý muốn, cũng không có bất luận vẻ tức giận gì, ánh

mắt của hắn vô cùng bình tĩnh mà cúi đầu nhìn thi thể con Xuyên Sơn Giáp

trong tay, ném qua một bên.

Sau đó liền nhắm mắt lại cảm thụ một phen, giây lát sau Hứa Thanh mở

mắt, trong mắt lộ ra một tia sáng thâm thúy.

"Thời gian của ta đang gấp, hy vọng ngươi có thể đi gặp người chỉ đạo của

ngươi nhanh một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi