Lấy máu làm đường (2)Mà ngay khi bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh thì Hứa Thanh cũng nhìn thấy
phía sau lưng của bốn vị tu sĩ này, trong cửa lớn của tổ miếu có một tu sĩ trung
niên đang khoanh chân ngồi trước một lò đan, toàn lực tập trung luyện đan.
Tu sĩ trung niên này mặc một trường bào màu xanh, phía trên thêu tơ vàng
hình thành một hình vẽ phức tạp lộ ra một cỗ khí chất cao quý, đồng thời trên
đầu của gã còn đội một thứ như là Đế quan.
Trên người không ngừng tản ra tu vi Kim Đan, đồng thời trên mi tâm còn có
một ấn ký Hải Tinh.
Từ xa nhìn lại thì thần sắc của gã tu sĩ trung niên này cho người ta một cảm
giác không giận mà uy, lúc này mặc dù là bên ngoài đang giết chóc ngập trời,
tộc quần gặp phải hạo kiếp sinh tử nhưng gã vẫn bất vi sở động, vẫn nhắm mắt
khoanh chân như trước, đang không ngừng thúc giục luyện hóa lò đan.
Dường như đối với gã mà nói, cho dù toàn bộ tộc quần không còn cũng
không có gì to tát, chỉ cần đan dược trong lò đan này được luyện ra là được.
Gã …chính là tộc trưởng Hải Tinh tộc, cũng chính là con nối dõi của lão tổ
Hải Tinh tộc đang thê thảm vô cùng ở giữa không trung.
Hầu như ngay khi Hứa Thanh chú ý đến trên người tộc trưởng Hải Tinh tộc,
sát ý cũng lập tức tràn ngập trong lòng hắn, bốn tên tu sĩ Hải Tinh tộc ở bên
ngoài tổ miếu cũng lập tức nhao nhao đứng lên.
Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ lạnh lùng giống như không có bất kỳ chấn
động cảm xúc nào, mà trong con mắt còn có từng đạo ánh sáng trắng kích thước
như những chiếc đũa chạy qua, sau đó bốn người khẽ động gào thét lao về phía
Hứa Thanh.
Tốc độ cực nhanh, bọn họ đều mở ra Huyền Diệu Thái và thể hiện ra toàn
bộ chiến lực của ba đoàn mệnh hỏa, từ bốn phương tám hướng ập thẳng đến
Hứa Thanh.
Một khắc khi tới gần thì phía sau lưng bọn họ đều có bướu thịt thật lớn nổi
lên hóa thành bộ dáng Hải Tinh, giống như dùng để kích thích thân thể khiến
cho trong miệng bốn tên này đồng loạt gầm nhẹ, mỗi tên đánh ra một quyền về
phía Hứa Thanh!
Một quyền này khi đánh ra thì bốn phía lập tức trở nên vặn vẹo, uy lực cực
kỳ cuồng bạo, khí thế giống như có thể đánh đâu thắng đó.
Hứa Thanh không hề né tránh, hắn đứng tại chỗ nhắm nghiền hai mắt, trong
nháy mắt tiếp theo Kim Ô phía sau lưng bỗng phát ra một tiếng hi..i...iiii rồi cúi
người bao phủ trên người Hứa Thanh, lông vũ màu đen hóa thành kiện Đế bào
màu đen, đuôi Phượng bốc lửa trở thành áo choàng, đầu Phượng nhô lên tựa
như đội Đế quan cho Hứa Thanh.
Một tiếng chim kêu cuồng bạo phối hợp với khí thế bá đạo, khiến cho vào
thời khắc này Hứa Thanh tựa như một thiếu niên Thần Hoàng, ánh mắt cũng từ
trong khép kín bỗng nhiên mở ra.
Âm thanh nổ vang bỗng nhiên bộc phát, toàn bộ thân thể của bốn tên tộc
nhân Hải Tinh tộc ở chung quanh lập tức chấn động mãnh liệt, một quyền phối
hợp từ bốn phía đánh vào Hứa Thanh của bọn họ căn bản là không khiến Kim Ô
Luyện Vạn Linh rung chuyển chút nào, lúc này thậm chí còn bị cắn trả khiến
toàn bộ phải lui lại.
Nhưng đã chậm, khi Hứa Thanh mở mắt ra thì hắn trực tiếp bước ra một
bước đến trước mặt một người, tay phải giơ lên bỏ qua Huyền Diệu Thái của
đối phương, một phát túm được cổ của đối phương rồi hung hăng siết chặt, một
tiếng rặc rặc thì xương cốt lập tức vỡ vụn, que sắt màu đen cũng gào thét đến
rồi điên cuồng xuyên thấu qua thân thể người này, xuyên qua xuyên lại tới cả
chục lần.
Sau một khắc Hứa Thanh buông tay, áo choàng đuôi lửa phía sau chợt hất
lên, cả người hóa thành một đạo cầu vồng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tu sĩ
Hải Tinh tộc thứ hai đang cấp tốc quay ngược lại, một đầu đập tưới.
Oanh một tiếng, tên tu sĩ Hải Tinh tộc này phát ra tiếng kêu thê lương thảm
thiết, gã vẫn muốn rút lui nhưng tốc độ của Hứa Thanh nhanh hơn mà lần nữa
đập đầu tới, một tiếng phịch vang lên thế là đầu của tên tu sĩ Hải Tinh tộc thứ
hai liền lập tức nổ tung.
Vẫn không kết thúc, giờ phút này có rất nhiều con sâu nhỏ màu đen hình
thành sương mù đã tràn ngập tới trên người tên tu sĩ Hải Tinh tộc thứ ba đang
quay ngược lại, bọn chúng cấp tốc chui vào bắt đầu thôn phệ máu thịt trong cơ
thể đối phương.
Trong lúc tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, Hứa Thanh đã đi đến
trước mặt tên tu sĩ Hải Tinh tộc cuối cùng, trong sự hoảng sợ và kinh hoàng của
đối phương, Kim Ô trên thân thể Hứa Thanh chợt lao ra, mảng lớn sát hỏa ầm
ầm bộc phát bao phủ tên tu sĩ này vào bên trong, tươi sống đốt cháy.
Tất cả những điều này đều phát sinh trong khoảnh khắc, chớp mắt thì bốn
tên tu sĩ Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa Hải Tinh tộc tử vong, khí huyết của bọn họ
bay lên và linh hồn của bọn họ tản ra, huyết nhục của bọn họ bị cắn nuốt.
Nhưng đáng tiếc bọn họ giống như một khối thịt bị ướp lạnh nhiều năm, lại
bị niêm phong nên không hề còn chất dinh dưỡng và cũng không có ý vị, còn
không bằng cả gân gà.
Hứa Thanh phất phất tay, tất cả thi hài bốn phía lập tức tiêu tán trở thành tro
bụi bay đi, có một chút bị gió thổi tới trước mặt rồi bay qua tầm mắt của hắn,
nhưng không cách nào thu hút sự chú ý của Hứa Thanh.
Lúc này ánh mắt của hắn đã gắt gao khóa chặt vào vị trí bên cạnh lò đan
trong tổ miếu, cũng chính là vị tộc trưởng Hải Tinh tộc đang luyện đan kia.
Cùng lúc đó thân ảnh đội trưởng từ sau lưng Hứa Thanh đi tới đứng ở bên
cạnh của hắn, cầm trong tay một quả táo chẳng biết tại sao lại biến thành màu
đen, vừa ăn vừa nhìn vị tộc trưởng kia.
"Oa, tiểu sư đệ ơi, ngươi nhìn kia kìa, người này giống như đã chết rồi vậy."
Đội trưởng cười mở miệng.
Mà trong nháy mắt khi y mở miệng thì vị tộc trưởng Hải Tinh tộc bên cạnh
lò đan chợt mở mắt ra, một đạo thần quang như tia chớp từ trong mắt bắn ra bên
ngoài!
Trong nháy mắt tiếp theo trong đầu Hứa Thanh vang lên tiếng nổ, một cỗ
cảm giác áp bách cực lớn tựa như gió bão đập vào mặt, nhưng sau một khắc thì
sợi dây chuyền treo trên cổ hắn lóe lên, luồng uy áp này lập tức tiêu tán.
Đội trưởng bên cạnh cũng lui lại mấy bước và trong đôi mắt có phù văn lập
lòe, thần sắc mang theo một tia điên cuồng mà liếm liếm bờ môi, trong kẽ răng
dính một chút thịt quả màu đen.
"Hứa Thanh, chúng ta đồng loạt ra tay giết gã nhé, thế nào?"
Hứa Thanh gật đầu, trong nháy mắt tiếp theo hai người đồng thời lao ra, phi
thẳng đến tộc trưởng Hải Tinh tộc vừa mở mắt ở bên trong tổ miếu.
Lúc này trong mắt vị tu sĩ Kim Đan lộ ra một tia ánh sáng kỳ dị, bỗng nhiên
nở nụ cười.
"Có chút ý tứ, không nghĩ đến cái địa phương nhỏ này, vậy mà còn có thể
thấy loại tiểu tử gặp phải Kim Đan nhưng vẫn còn dám xung phong liều chết lao
đến."
"Thời gian vẫn còn dư dả, vậy thì ta liền vui đùa với các ngươi một chút
vậy."
- -----
Gây cấn quá mọi người ạ, cầu đề cử Ngọc Phiếu!!