Thời gian trôi qua.
Trong bến cảng số 176 của Thất Huyết Đồng.
Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên Pháp Thuyền của mình, Pháp Thuyền lắc
lư còn hắn ngưng mắt nhìn thiên địa xa xa, lúc này là đang là bình minh, từng
rặng mây đỏ dần dần hiện lên ở phía chân trời tựa như một mảnh hỏa diễm thiêu
đốt cả bầu trời.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn tới.
Bây giờ đã cách thời điểm Hải Tinh tộc bị diệt tộc nửa tháng.
Trong nửa tháng này, vụ việc chấn động mà Hải Tinh tộc làm ra vẫn tạo
thành một cơn bão như cũ, theo Thất Huyết Đồng công bố tội ác của Hải Tinh
tộc cùng với Bạch Lệ là thành viên của Chúc Chiếu việc đứng sau bày bố, các
tộc quần tìm hiểu nguyên nhân thiên kiêu của tộc mình mất tích, cơn phẫn nộ
của mọi người đối với Hải Tinh tộc cùng với Chúc Chiếu đều trở nên vô cùng
mãnh liệt.
Mặc dù Hải Tinh tộc đã bị diệt tộc, nhưng ba tộc khác vẫn còn, vì vậy không
cần Thất Huyết Đồng động thủ, những tộc quần mất đi thiên kiêu nhao nhao
xuất động, đi đến ba tộc có liên quan kia, sau khi tới bọn họ liền nhìn thấy rất
nhiều tuyến trùng ở đó, cũng nhìn thấy rất nhiều chứng cứ.
Vì vậy rất nhanh ba tộc kia vốn đã nguyên khí đại thương, đã lập tức bị diệt
tộc.
Mà lần này Lục gia ra tay cũng khiến cho Thất Huyết Đồng càng được
người khác tập trung chú ý, nhất là toàn thân ngọn núi thứ sáu như một tòa
thành lũy chiến tranh, khiến cho rất nhiều tộc quần kiêng kị.
Nhưng mà sau khi phân tích theo tình báo, phần lớn tộc quần cảm thấy tuy
thân núi của ngọn núi thứ sáu mạnh, nhưng nguồn động lực ở trong đó cũng khá
bình thường, mặc dù có thể khiến cho thân núi giống như một tòa thành lũy
chiến tranh, có thể dịch chuyển nhưng rõ ràng lực lượng trấn áp bên trên hơi
yếu.
Thậm chí có người sau khi suy diễn toàn bộ chuyện này, cảm thấy nếu như
không phải có chiến kỳ của nhân tộc, sợ là cuối cùng Lục gia cũng rất khó để
trấn áp tên thành viên của Chúc Chiếu kia.
Nhưng vô luận như thế nào, Hải Tinh tộc đã bị diệt tộc và thành viên Chúc
Chiếu là Bạch Lệ bị luyện hóa, tất cả điều này đều là sự thật, vì vậy sự cường
hãn của Thất Huyết Đồng lại một lần nữa xâm nhập vào trong tâm của các tộc
quần khác.
Về phần Hứa Thanh, ngày hôm ấy sau khi Lục gia luyện hóa toàn bộ Hải
Tinh tộc, lão liền mang theo bọn hắn trở về Thất Huyết Đồng, lúc trở lại thì Lục
gia trầm mặc, Hứa Thanh cũng trầm mặc.
Bọn họ đều không có khoái cảm như trong tưởng tượng khi chính tay mình
giết kẻ thù, ngược lại tâm tình rất là bình tĩnh, sâu trong đáy lòng như ẩn như
hiện một sợi phiền muộn.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, con đường nhân sinh cũng phải bước
tiếp tới đích.
"Lão sư, lên đường bình an." Hứa Thanh ngồi trên boong thuyền, cầm lấy
hồ lô rượu ở bên cạnh lên, quay người giơ lên về phía Tử Thổ sau đó uống một
ngụm lớn, nhắm nghiền hai mắt lại.
Ngay một khắc khi hắn khép kín hai mắt lại, trong cơ thể hắn lập tức truyền
ra âm thanh nổ vang, sáu mươi lăm đạo pháp khiếu như là hỏa lô hừng hực
thiêu đốt, ở bên trong có rất nhiều tàn hồn đang bị luyện hóa.
Những tàn hồn này đều là tàn hồn của tộc nhân Hải Tinh tộc, chỉ là bọn họ
đã không có bộ dáng vốn có, giống như là gân gà vậy, nhưng cũng may số
lượng đông đảo, cho nên sau khi tính tổng cộng vào cùng một chỗ vẫn có trợ
giúp nhất định đối với việc mở ra pháp khiếu của Hứa Thanh.
Mà ở trong đông đảo đám tàn hồn này còn có một sợi tàn hồn đặc thù, bị
Hứa Thanh trấn áp ở trong một đạo pháp khiếu, dùng hỏa diễm đốt cháy suốt
ngày suốt đêm, chưa hề đình chỉ một khắc.
Đạo hồn này, chính là hồn của tên tu sĩ Quỷ U tộc kia.
Sau khi gã bị cái bóng bắt được, trong khi Hứa Thanh trở về mấy ngày, dưới
sự tra tấn giày vò của hắn, rốt cuộc gã đã tan nát và bị Hứa Thanh thành công
rút hồn ra.
Chỉ là Kim Ô Luyện Vạn Linh vẫn không thể đoạt được thiên phú của Quỷ
U tộc này, không phải là công pháp Hoàng cấp không đủ mạnh mà là do số
lượng quá ít, muốn cướp lấy thiên phú của một tộc quần, cần phải luyện hóa đại
lượng tộc nhân của tộc này mới được.
Nhưng mà cũng không sao, Hứa Thanh cũng không thèm quan tâm tới thứ
này, hắn chỉ để ý một điều đó chính là muốn cho tên tu sĩ này phải nếm chịu đau
khổ.
Nhưng hồn của tộc này cũng có một đặc điểm, đó chính là hồn lực có thể
chậm rãi tự khôi phục lại, dù bị trấn áp luyện hóa cũng là như thế.
"Lục gia đã hút ra một bộ phận Hải Tinh tộc dung nhập vào trong thân núi,
sau đó đã luyện thành một ngọn nến, đốt trước di mộ của con mình, ta thì không
làm được điểm này, nhưng ta có thể trấn áp đạo hồn của kẻ này đời đời kiếp
kiếp, để cho gã muốn chết không xong và liên tục cung cấp hồn lực cho ta, có
thể một ngày nào đó ta sẽ đoạt được thiên phú kia." Hứa Thanh nhẹ giọng mở
miệng.
Bất kể là xuất phát từ điểm đặc thù cung cấp hồn lực liên tục của hồn đó,
hay là hận thù đối với tên tu sĩ Quỷ U tộc này, đều khiến cho Hứa Thanh sẽ
không đơn giản chỉ một lần cắn nuốt gã là xong.
Lúc này trong khi cơ thể vang lên tiếng nổ, ngoại trừ đạo hồn bị trấn áp này
ra thì những đạo tàn hồn khác lập tức hóa thành một cỗ lực lượng trùng kích
đạo pháp khiếu thứ 66, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đạo pháp khiếu
thứ 66 liền mở ra, pháp lực khuếch tán toàn thân, đồng thời màn trùng kích của
Hứa Thanh vẫn không hề kết thúc.
Sau một khắc, đạo pháp khiếu thứ 67 mở ra trong nháy mắt.
Bộ phận còn lại tiếp tục hội tụ tới đạo pháp khiếu thứ 68, sau khi quanh
quẩn trùng kích hồi lâu, cuối cùng cũng đánh mở được đạo pháp khiếu này.