QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong bóng đêm, thân ảnh của bọn hắn đi sâu vào trong khu rừng đen

nhánh, đi thẳng một đường về phía trước, lúc này không hề có bất kỳ con dị thú

nào xuất hiện, bản năng đến từ dã thú khiến cho chúng có thể cảm nhận được,

hai vị xuất hiện trong rừng hôm nay hoàn toàn khác biệt với đám thập hoang giả

ngày bình thường.

Đêm khuya, Hứa Thanh đi tới sơn cốc, sau khi đi vào trong sơn cốc, vết

máu trên mặt đất năm đó đã sớm bị đám cỏ dại tràn ngập, mà trải qua thời gian

hai năm thì nơi đây cũng đã mọc lên rất nhiều Thất Diệp Thảo, cũng không hề

có dấu vết bị ngắt lấy.

Trước mắt thì sơn cốc này vẫn không bị những thập hoang giả khác phát

hiện.

Nhìn qua ngôi nhà gỗ đã sụp xuống ở xa xa, Hứa Thanh bỗng nghĩ tới từng

cảnh luyện độc ở bên trong lúc trước, mà cái bóng rõ ràng cũng lộ ra chút cảm

xúc chấn động, về phần lão tổ Kim Cương Tông, từ sau khi Hứa Thanh trở về

mảnh đất này thì trở nên trầm mặc.

Hứa Thanh biết rõ, bao gồm cả cấm khu này và khu vực rộng lớn bên ngoài,

nơi đây không chỉ là nơi mà hắn đã từng sống, mà cũng là địa phương mà cái

bóng và cả lão tổ Kim Cương Tông từng ở.

Xuyên qua sơn cốc, Hứa Thanh nhìn tới khu thần miếu ở xa.

Trong đêm tối, theo từng đạo tia chớp xuất hiện ở trên bầu trời, mượn nhờ

tia chớp đánh xuống tạo ra ánh sáng, khu thần miếu trong mắt Hứa Thanh vẫn

đứng sừng sững ở trong đó, không có khác biệt và biến hóa nào cùng năm đó.

Có thể tưởng tượng, cho dù trôi qua lâu hơn nữa, coi như là doanh địa thập

hoang giả bên ngoài đã thay đổi bao nhiều đời người, khu thần miếu này vẫn sẽ

sừng sững đứng ở đây, vĩnh hằng bất biến.

"Hả? Nơi đây vậy mà cũng có đạo miếu Thái Thương." Trong lúc Hứa

Thanh nhìn tới, đội trưởng phía sau khẽ hô lên một tiếng kinh ngạc.

"Đạo miếu Thái Thương?" Hứa Thanh nghiêng đầu nhìn qua Hướng đội

trưởng.

"Ta nhớ ra rồi, lúc trước khi nhìn thấy ngươi thể hiện ra thần thông Thiên

Đao thì ta đã cảm thấy rất quen mắt, bây giờ nhìn thấy tòa đạo miếu này liền

hiểu rõ rồi, chắc là tiểu tử ngươi đã cảm ngộ một đao Thái Thương ở chỗ này."

Đội trưởng nói xong, đôi mắt cũng trợn to lộ ra một tia kinh ngạc.

"Không thể nào, càng nhớ lại một đao kia của ngươi thì càng thấy giống như

thật vậy, thật sự bị ta nói trúng rồi hả?"

"Trời ạ, đây chính là một đao Thái Thương đấy, ngươi biết cái gì là một đao

Thái Thương hay không, quá khó tin!"

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng thật sâu, đối phương rất thích làm ra vẻ

huyền bí, Hứa Thanh cũng đã biết rõ, cũng biết một khi hỏi thì nói không chừng

sẽ tự dưng thiếu nợ đối phương linh thạch. Hắn cũng biết rõ cách đối phó với

người có sở thích như vậy, trước hết cứ để cho người kia nghẹn khuất trong

lòng, chờ họ nghẹn đến cực hạn sẽ tự mở miệng nói ra với mình, tám chín phần

mười đối phương sẽ một hơi liền nói hết ra những thứ mình biết.

Vì vậy sau khi hắn nói xong liền thu hồi ánh mắt, đi về phía khu đạo miếu,

đội trưởng bên đó trừng mắt nhìn theo, vừa đi theo phía sau còn vừa than thở sợ

hãi thán phục.

"Khó lường."

"Oa oa."

"Lợi hại quá."

Nói qua nói lại thì Hứa Thanh đã đi tới khu đạo miếu, cũng đã tìm được tòa

miếu thờ hắn từng cảm ngộ một đao kia, sau khi bước vào đi vào liền ngẩng đầu

nhìn pho tượng trong miếu, khoanh chân ngồi ở một bên.

Lần này hắn trở về, ngoại trừ muốn tế bái Lôi đội, cũng muốn nhìn xem có

thể tiếp tục cảm ngộ Thiên Đao ở trong pho tượng này nữa không, khiến cho uy

lực của nó có thể càng lớn hơn một chút.

"Quả nhiên là Thái Thương đạo tượng!" Đội trưởng vừa tiến vào miếu thờ

liền đã bị pho tượng kia thu hút, nhanh chóng đi qua quan sát một vòng rồi quay

lại đưa mắt nhìn Hứa Thanh ngồi ở một bên muốn cảm ngộ, đội trưởng trừng

mắt nhìn rồi cười nhạt chứ không nói chuyện.

Cứ như vậy thời gian dần trôi, một đêm qua đi.

Đáy lòng Hứa Thanh có chút tiếc nuối, nhưng hắn cảm thấy muốn cảm ngộ

một đao kia thì cần phải ngay thời điểm đặc biệt mới có thể, vả lại còn không

thể xác định, có thể là mấy tháng hoặc cũng có thể là …vài thập niên.

Cho nên khi tia nắng ban mai bên ngoài chiếu vào thì Hứa Thanh đứng lên,

đội trưởng bên đó cũng tươi cười như mùa xuân tới.

"Không thành công chứ gì, như trong dự liệu, nếu như ngươi có thể thành

công mới kỳ quái."

"Tại sao?" Hứa Thanh kinh ngạc.

"Nhịn không được rồi hả, muốn hỏi ta đúng không, sao ngươi không tiếp tục

kìm nén nữa?" Đội trưởng vô cùng đắc ý nói.

Hứa Thanh nhìn qua đội trưởng, không hề nói chuyện.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, cũng không nói chuyện.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thở dài.

"Sư huynh, đến cùng là tại sao, ngươi nói cho ta biết đi."

Đội trưởng nghe vậy liền cười ha ha, cực kỳ đắc ý mà ho khan một tiếng.

"Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi cũng đừng quên năm vạn

linh thạch ngươi thiếu nợ ta." Nói xong, đội trưởng một hơi nói ra đáp án.

"Nghe nói đạo miếu Thái Thương bắt nguồn từ Đạo Quốc Thái Thương của

kỷ nguyên Thái Thương, chỉ là Đạo Quốc này lưu lại rất ít lịch sử, chỉ có một

bộ phận di tích nằm ở trong cấm khu là tồn tại những khu đạo miếu như này.

Tượng Thần được cung phụng trong đạo miếu đều là một bộ dạng, nhiều năm

trước có người phát hiện, trên thực tế những đạo tượng trong miếu ẩn chứa một

đạo truyền thừa cực kỳ kinh người, có thể nhìn ra là công pháp Hoàng cấp, vạn

tộc đều có thể cảm ngộ."

"Chỉ là cảm ngộ cực kỳ khó khăn, phải xem cơ duyên, mà đao pháp của mỗi

một tòa đạo miếu đều không giống nhau, cho nên cái truyền thừa Hoàng cấp

này cụ thể có bao nhiêu đao thì không người biết được, nhưng nghe nói có

người cảm ngộ ra một đao, có người cảm ngộ hai ba đao, hình như cảm ngộ

nhiều nhất cũng chính là sáu bảy đao gì đó."

"Nhưng vô luận như thế nào thì uy lực của nó đều không cần chất vấn, cảm

ngộ ba đao trở lên liền có thể so với thần thông Chuẩn Hoàng cấp* rồi, nếu cảm

ngộ đến sáu bảy đao …vậy thì thỏa thỏa đạt tới Hoàng cấp."

(*Chuẩn Hoàng cấp: ‘Chuẩn’ tức là gần đến, sắp tới, sắp đạt chuẩn, cách

chút nữa thôi!)

"Về phần đạo miếu Thái Thương này, không chỉ nơi này có mà bên trong

Hoàng Cấm bên cạnh Thất Huyết Đồng cũng có, trong đó có một mảnh phế tích

phạm vi rất lớn, trung tâm phế tích chính là một tòa đạo miếu như thế này, ta đã

từng đi tới đó để cảm ngộ nhưng không thành công. Lúc ngươi trở về, nếu có cơ

hội thì có thể đi tới chỗ đó nhìn xem."

Đội trưởng nói đến đây thần sắc có chút cổ quái, lại nói tiếp.

"Mặt khác, một khi có người cảm ngộ thành công đao pháp Thái Thương

trong đạo miếu thì đạo vận của tượng Thần trong miếu cũng sẽ tiêu tán, cần nửa

giáp sau mới có thể hình thành lại rồi mới có thể để cho người khác tiếp tục cảm

ngộ. Cho nên đêm qua ngươi không thể nào thành công được, cái này cũng

không phải là ta không nói cho ngươi biết, mà do ngươi không chịu hỏi ta đó

nha, thật ra ta cũng rất tò mò cả đêm hôm qua ngươi đang làm gì."

Trên trán Hứa Thanh nhô lên gân xanh.

Đội trưởng ho khan một tiếng, lại nói.

"Đương nhiên cũng không phải là không có biện pháp để cảm ngộ sớm hơn,

biện pháp chính là … giết cái người đã cảm ngộ một đao trước kia của pho

tượng, như vậy thì đạo vận của pho tượng này sẽ lập tức được khôi phục, có thể

cho người khác tiếp tục cảm ngộ."

- -------

Cầu đề cử Ngọc Phiếu để truyện giữ được vị trí Top, cảm ơn mọi người rất

nhiều!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi