QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tuy là Nam Hoàng Châu nhưng trong chợ đen vẫn rồng rắn lẫn lộn, dù Thất

Huyết Đồng là thế lực đỉnh cấp của Nam Hoàng Châu, vẫn sẽ có rất nhiều

người nhòm ngó ẩn núp ở trong bóng tối.

Hơn nữa tính cách Hứa Thanh luôn luôn cẩn thận, việc hắn tới chợ đen để

làm cũng không phải quá sáng sủa, cho nên hắn chẳng những cải trang càng

thêm tỉ mỉ cẩn thận, mà ngay cả khí tức cũng đều được giấu kín.

Mà đội trưởng lại càng là người lão luyện trong việc này, che giấu còn sâu

hơn cả Hứa Thanh, trực tiếp hóa thành một lão giả lưng còng, mặc dù thoạt nhìn

bộ dáng có chút ốm yếu nhưng nhìn qua liền biết không hề dễ trêu chọc.

Điểm này, so với Hứa Thanh biến thành một trung niên gầy còm còn tốt hơn

nhiều.

Cho nên sau khi đi ra khỏi truyền tống trận, Hứa Thanh lướt qua đội trưởng,

hắn cảm thấy mình lại học được thêm một chút tri thức từ chỗ đội trưởng.

Đội trưởng ho khan một tiếng, ánh mắt đảo qua hoàn cảnh chung quanh

thành Lăng U rồi nhàn nhạt mở miệng.

"Nơi đây không tệ, lão phu cũng có chút vật phẩm muốn đi xử lý, tý nữa

chúng ta xong việc lại tụ họp ở chỗ này là được." Đội trưởng nói xong liền đi

trước, ánh mắt đảo qua bốn phía nhìn mấy tiểu hài đang trông ngóng nhìn y, tùy

ý chọn một tiểu nam hài.

Ánh mắt tiểu nam hài kia lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy tới.

Hứa Thanh không chọn, hắn có lão tổ Kim Cương Tông.

Lão tổ Kim Cương Tông hiển nhiên rất tinh tường khu chợ đen này, cho nên

Hứa Thanh mặt không cảm xúc rời khỏi truyền tống trận đi về phía xa xa, theo

hắn đi xa thì những ánh mắt mang theo ác ý hội tụ tới sau lưng hắn cũng dần

dần tản ra hơn phân nửa, nhưng vẫn là có vài tia thủy chung vẫn tồn tại như cũ.

"Chủ tử diệu kế nha, nhất định ngài biết rõ bên trong khu chợ đen này không

ít hạng người tham lam, cho nên cố ý để cho bọn họ để mắt tới, nói như vậy một

hồi bán xong đồ vật thì chúng ta còn có thể có thêm thu hoạch."

"Ta đề nghị tý nữa chủ tử có thể hơi để lộ ra một chút tài vật, chỉ cần khống

chế tốt trình độ lộ ra, như vậy có thể sẽ không hấp dẫn tới Kim Đan, mà hấp dẫn

tới những tên Trúc Cơ bỏ đi."

"Chủ tử, những con linh cẩu này đó nha, từng con đều mập mạp béo tốt lắm

đấy."

Lão tổ Kim Cương Tông nhìn thấy như thế, lập tức mang theo vẻ a dua nịnh

nọt mở miệng, lão cảm thấy trong khoảng thời gian này sự hiện hữu của mình

quá thấp rồi, một phương diện là do bên cạnh thường xuyên có đội trưởng cho

nên lão không tiện hiển lộ ra, một phương diện khác thì là cái bóng gần đây có

chút xu thế ngẩng đầu.

Điều này khiến cho lão tổ Kim Cương Tông rất cảnh giác, lão quyết định ở

trong khu chợ đen khiến cho Hứa ma đầu cảm nhận sâu sắc một chút hiệu dụng

của mình, không thể để Hứa ma đầu có loại ấn tượng mình là phế vật được.

"Ừ."

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua cửa hàng và đám người bốn phía, nơi này có

rất đông người đi đường, phần lớn đều mặc áo bào rộng thùng thình ẩn giấu

thân phận, còn có người mang theo mặt nạ phòng ngừa người khác dò xét, trong

khi hắn đang quan sát, đối với lời lão tổ Kim Cương Tông khuyên thì Hứa

Thanh không quan tâm lắm, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.

Nhưng câu đáp lại đơn giản thế này, lại làm cho nội tâm vô cùng mẫn cảm

của tổ Kim Cương Tông run lên.

"Dạng này...lúc trước mỗi khi Hứa ma đầu trả lời với ta một chữ, đều đại

biểu là hắn đang không vui, chẳng lẽ...vừa nãy ta mới nói sai gì rồi? Hay là Hứa

ma đầu không muốn bán đi đơn giản như vậy? Hay là đang bất mãn đối với ta,

không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu không cứ như vậy tiếp nữa

thì ta sẽ có dấu hiệu trở thành pháo hôi mất!!"

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập đến khiến cho tâm thần lão tổ Kim Cương

Tông run rẩy, lập tức vội vã mở miệng.

"Chủ tử, dạo gần đây ta đang cân nhắc, nếu như chúng ta cứ như thế bán

pháp khí đi, vậy không nhất định bán được giá cao, ta có một biện pháp rất tốt!"

Hứa Thanh đang muốn đi vào bên trong một gian hàng luyện khí không có

nhiều tu sĩ ở trong, vừa nghe được lời của lão tổ Kim Cương Tông thì bước

chân lập tức trì hoãn lại, có chút kinh ngạc.

"Chúng ta người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, không

dùng hàng giả đánh tráo, mà bán loại pháp khí thoạt nhìn như thường, nhưng

trên thực tế thì chỉ cần hơi đụng chạm một chút liền vỡ này!"

"Ta nhớ kỹ đây chính là đặc sắc của chúng ta, dẫu sao người nơi này rất hỗn

tạp, loại tâm tư gì cũng có, rất nhiều người mua đồ thường thường đều không

phải tự cho mình dùng mà mang theo ý niệm ám toán người khác ở trong đầu,

nếu nghĩ theo hướng như thế, vậy thì những món pháp khí này của chúng ta

chính là lựa chọn đầu tiên của bọn họ!"

"Cho nên chúng ta không cần đi tới cửa hàng bán, chúng ta đến vỉa hè bán!"

Lão tổ Kim Cương Tông cũng coi như đã vắt hết óc, nhanh chóng mở miệng

nói ra ý tưởng của mình.

Hứa Thanh nghe xong liền trầm ngâm một chút, cảm thấy phương pháp này

cũng có thể làm được, hơn nữa vật xét tiêu chuẩn hiếm làm quý, đối với người

có nhu cầu đặc thù mà nói, có lẽ loại pháp khí này cũng là mặt hàng hiếm thấy,

vì vậy Hứa Thanh tiếp thu lời đề nghị của lão tổ Kim Cương Tông, dưới sự chỉ

dẫn của lão, rời khỏi nơi đây đi tới khu chợ tự do của thành Lăng U.

Chỗ đó có càng nhiều tu sĩ hơn nữa, rồng rắn lẫn lộn, mà lão tổ Kim Cương

Tông cũng quen việc dễ làm, chỉ dẫn Hứa Thanh đi tới nơi quản lý ở chỗ này rồi

thuê một quầy hàng, dựng thẳng một tấm ván gỗ thật lớn ở cạnh.

Không cần Hứa Thanh làm gì, lão tổ Kim Cương Tông điều khiển que sắt

màu đen, khắc xuống bốn chữ như rồng bay phượng múa thật to lên trên.

Lợi khí âm người!

Hứa Thanh đưa mắt nhìn, hơi nhướng lông mày lên nhưng cũng không nói

gì, khoanh chân ngồi xuống lặng lẽ chờ đợi, nhìn qua người đến người đi và

lắng nghe âm thanh hối hả vang vọng bốn phía quanh khu chợ.

Đợi được một lát, phần lớn người đi ngang qua đều đưa mắt nhìn rồi sau đó

hầu như không hề chú ý, điều này khiến cho Hứa Thanh có chút không kiên

nhẫn.

"Chủ nhân an tâm chớ vội, việc này nhất định thành công, ta có nắm chắc và

cũng có lòng tin, phải biết rằng năm đó ta từng đi tới khu chợ đen này rất nhiều

lần, đã từng chuyên tìm loại vật phẩm như thế này nhưng cũng không thấy

nhiều, ta tin tưởng …có lẽ người có cùng tư tưởng với ta sẽ không ít."

Lão tổ Kim Cương Tông vội vã mở miệng, lão không chú ý tới, cái bóng

một bên từ đầu đến cuối đều đang cẩn thận nheo mắt lại, bộ dáng như lâm đại

địch nhìn chằm chằm vào lão.

Đồng thời cũng đang nhanh chóng học tập cách làm của lão, sau khi nghe

được lời lão tổ nói thì hình như nó còn xuất hiện bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ,

đã học thêm được cái gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi