"Bên trong đám người vừa nãy có điện hạ của ngọn núi thứ nhất, nhưng
không biết là vị điện hạ nào." Hứa Thanh rời khỏi khu chợ tự do, đi về phía
trước ở trong màn đêm, trong đầu hiện ra mấy người bán hồn đan lúc trước.
Mặc dù bọn họ đã cố hết sức che dấu khí tức, nhưng Hứa Thanh vẫn có thể
cảm nhận được trên người bọn họ có cùng một loại kiếm khí như của Ngô Kiếm
Vu, đối với người ngoài thì có lẽ rất khó có thể phân biệt, nhưng Hứa Thanh
truy sát Ngô Kiếm Vu lâu như vậy, hắn hiểu rất rõ khí tức của môn công pháp
kia.
Lúc đối phương chỉ có một mình thì hắn còn không cảm thụ được nhiều
lắm, nhưng sau khi vài người cùng nhau xuất hiện, cảm giác kia nhất định
không sai được.
"Bây giờ đang là chiến tranh, bọn họ còn có thể trở về..." Hứa Thanh như
có điều suy nghĩ, nghĩ tới lời nói của đội trưởng lúc trước, cùng với tin tức liên
minh bảy tông can thiệp vào tiền tuyến trước khi hắn rời khỏi tông môn.
Đáy lòng của hắn cũng đã có suy đoán.
"Xem ra chiến tranh thật sự sắp kết thúc." Trái tim Hứa Thanh nóng lên, hắn
vẫn một mực đợi chiến tranh kết thúc, sau khi chiến tranh kết thúc thì tông môn
sẽ dựa vào chiến tích trên lệnh bài thân phận của hắn mà cấp cho ban thưởng.
Quả thực là hắn cảm giác bây giờ mình rất nghèo, linh thạch vừa mới tới tay
lại dùng để mua hồn đan, tuy hắn có cổ phần ở trong bến cảng số 176, nhưng
bến cảng vẫn cần kiến thiết thêm, còn chưa tới thời điểm chia hoa hồng.
"Lập tức sẽ có tiền rồi." Hứa Thanh thở sâu bước nhanh về phía truyền tống
trận, trên đường hắn còn truyền âm cho lão tổ Kim Cương Tông.
"Một màn giao dịch vừa rồi, đã thu lại chưa."
"Đã thu, hoàn toàn hoàn chỉnh, tiểu nhân nghĩ tới có lẽ chủ tử sẽ cần những
chứng cớ này, ngài vừa gõ là ta lập tức hiểu ngay." Lão tổ Kim Cương Tông
hưng phấn mở miệng trả lời.
Hứa Thanh thoả mãn, hắn cũng không muốn làm gì, chẳng qua hắn cảm
thấy mấy người của ngọn núi thứ nhất này lén lén lút lút, cho nên hắn liền làm
ra bản sao để dự phòng.
Hứa Thanh bỏ suy nghĩ này xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Trong đêm tối, ngoại trừ một vài chỗ đặc biệt thì những vị trí đầu đường
khác cũng thiếu đi một vài người so với ban ngày, nhưng những ánh mắt ẩn núp
trong bóng tối vẫn như ẩn như hiện hội tụ từ bốn phương tới trên người Hứa
Thanh.
Hứa Thanh cũng không để ý tới, cho đến khi tới truyền tống trận thì hắn
cũng không hề gặp phải sự tình ăn cướp, điều này khiến cho đáy lòng Hứa
Thanh có chút tiếc nuối.
"Có thể tới nơi này đều không phải người ngu, việc không nắm chắc thì vố
lớn cũng sẽ không làm." Hứa Thanh lắc đầu, sau khi đi đến cạnh truyền tống
trận mà không phát hiện đội trưởng đi đến, vì vậy liền lấy ra ngọc giản truyền
âm qua.
"Tiểu Thanh, ngươi trở về trước đi, ta nhìn thấy một vài tên thú vị ở nơi này,
ha ha, mấy tên điện hạ của ngọn núi thứ nhất vậy mà lén lút bán một chút tài
nguyên chiến tranh ở nơi này, ta quyết định lưu lại ảnh kỷ niệm cho bọn họ sau
đó đưa cho Đại sư bá nhìn, xem xem có thể vơ vét chút thứ tốt nào đó từ chỗ
Đại sư bá hay không."
Hứa Thanh lắc đầu, hắn cảm thấy đội trưởng và lão tổ Kim Cương Tông quá
giống nhau, đều quá xấu xa chứ không giống như hắn, chưa từng để bản thân
dính vào những loại chuyện thế này, cho nên tâm linh càng thêm thông thấu.
Thế nên hắn tự đi vào trận pháp, theo truyền tống trận mở ra thì thân ảnh
Hứa Thanh cũng lập tức tan biến.
Ban đêm trong Thất Huyết Đồng vẫn trước sau như một, trăng sáng nhô lên
cao, gió lạnh quét qua bốn phía.
Chủ thành vào ban đêm thoạt nhìn rất là yên ắng, nhưng vẫn có không ít tu
sĩ hành tẩu ở trong đêm, một vài thế lực tranh đoạt ở trong các ngõ nhỏ hoặc đệ
tử chém giết lẫn nhau, tất cả sẽ không bởi vì chiến tranh mà đình chỉ.
Nhưng tất cả điều này đều đã không còn liên quan tới Hứa Thanh nữa, hắn
đã vùng vẫy thoát khỏi tầng dưới chót, dựa vào sát phạt của bản thân mà từng
bước từng bước đi tới trình độ như bây giờ.
Lúc này ở trên đầu đường, Hứa Thanh bay với tốc độ nhanh, cũng chú ý tới
thân ảnh của đội viên Bộ Hung ti đang tuần tra trong đêm, cũng đi ngang qua
con đường Bản Tuyền.
Khi đi qua nơi này hắn liền hơi thoáng dừng lại.
Khách sạn kia đã đóng cửa thật lâu.
Chẳng biết tại sao Hứa Thanh lại nhớ tới con đại xà trong khách sạn kia.
Nhưng rất nhanh Hứa Thanh liền thu hồi suy nghĩ này lại, rời khởi con
đường Bản Tuyền về tới nơi cập bến của mình trong bến cảng số 176, thả Pháp
Thuyền xuống, theo mặt biển nhấc lên từng gợn sóng Hứa Thanh đi vào trong
khoang thuyền, khoanh chân ngồi xuống sau đó lấy ra hồn đan mình vừa mua.
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa xác định không có gì đáng ngại, hắn lấy ra
một viên, trong cơ thể lập tức tràn ra sát hỏa dung nhập vào trong đó, rất nhanh
hồn lực ẩn chứa trong viên hồn đan liền hội tụ tới trong cơ thể của hắn.
Lập tức trùng kích về đạo pháp khiếu thứ 80.
Một viên không đủ thì dùng bốn viên, bốn viên chưa đủ thì dùng mười viên!
Thời gian không lâu sau, trong cơ thể Hứa Thanh vang lên một tiếng nổ,
pháp lực chấn động mãnh liệt và rốt cuộc đạo pháp khiếu thứ 80 của hắn đã mở
ra.
Hứa Thanh không hề dừng lại mà tiếp tục luyện hóa hồn đan còn lại, cho
đến một lúc lâu, sau khi Hứa Thanh luyện hóa toàn bộ 43 viên hồn đan thì pháp
khiếu của hắn cũng đã mở ra đến đạo thứ 83!
Bây giờ hắn chỉ còn cách đoàn mệnh hỏa thứ ba 7 pháp khiếu nữa mà thôi!
"Đáng tiếc, hồn đan của ngọn núi thứ nhất và hồn đan mà Lục gia đưa cho
chênh lệch quá xa, dẫu sao cấp độ luyện chế hồn đan cũng có khác biệt." Hứa
Thanh có chút cảm khái, nhưng cũng tràn ngập chờ mong.
"Cứ như vậy tiếp xuống, không cần quá lâu thì ta có thể mở ra thứ đoàn
mệnh hỏa thứ ba rồi, đến lúc đó..." Tim Hứa Thanh hơi đập nhanh lên, hắn cảm
thấy một khi mình hình thành đoàn mệnh hỏa thứ ba, vậy thì chiến lực của hắn
sẽ đạt tới một trình độ cực kỳ kinh người.
"Cộng thêm mệnh đăng, vậy ta sẽ có lực lượng bốn đoàn mệnh hỏa, phối
hợp với Kim Ô Luyện Vạn Linh thì ta có thể đạt tới trình độ của năm đoàn
mệnh hỏa, có thể trấn áp hết thảy tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, nhưng điều kiện tiên
quyết...Là đối phương không có mệnh đăng!"
Hứa Thanh nheo mắt lại, cúi đầu lấy ra hai hộp nguyện vọng ở trong túi trữ
vật, sau khi kiểm tra liền tiếp tục tràn pháp lực vào trong để tiếp tục uẩn dưỡng
chúng nó.
"Hộp nguyện vọng cũng sắp mở ra rồi." Trong khoảng thời gian ngắn, tâm
tình của Hứa Thanh rất tốt, nhưng rất nhanh hắn cũng nhớ tới đám Dạ Cưu gặp
phải trên đường trở về, sát cơ trong mắt lại lập tức lóe lên.