Tu sĩ tới từ đại lục Vọng Cổ là ba nữ tử mặc váy dài màu xanh, đeo mạng
che mặt.
Dáng người của các nàng rất uyển chuyển, bên ngoài thân thể còn tràn ngập
một lớp sương mù nhàn nhạt, hiển nhiên đây là một loại công pháp kỳ dị và
hoàn toàn khác biệt với tu sĩ Thất Huyết Đồng.
Trên váy thêu hình một ngọn tiên sơn mông lung ẩn hiện giống như chứa
đạo vận nào đó ở bên trong, làm cho trên người các nàng truyền ra cảm giác cao
cao tại thượng, khiến cho người khác không thể nhìn thẳng.
Nhất là dị chất trên người các nàng rõ ràng lộ ra cực ít, mặc dù không phải
là không có, nhưng đã ít đến trình độ nếu không cảm ứng cẩn thận thì gần như
là không cách nào dò xét ra.
Tất cả những điều này, đều khiến cho đệ tử Thất Huyết Đồng chú ý cao độ.
Bởi vì trong nhiều năm qua, người của đại lục Vọng Cổ gần như là không hề
tới nơi này, đối với đệ tử Thất Huyết Đồng mà nói thì đại lục Vọng Cổ tràn đầy
một cảm giác mênh mông cùng khó lường, thậm chí rất nhiều người theo bản
năng còn có cảm giác là tất cả tu sĩ của đại lục Vọng Cổ đều có tài trí hơn
người.
Trên thực tế thì cũng đúng là như vậy, vô luận là linh năng, công pháp, hay
là tầm mắt và đạo thống, đại lục Vọng Cổ đều vượt qua Thất Huyết Đồng rất
nhiều, tông môn và tu sĩ ở chỗ đó cũng tự nhiên có thái độ siêu nhiên hơn với
người ở nơi này.
Nhất là ba vị nữ tu này chẳng những hiện ra dáng người mờ mịt, trên người
còn mang theo một mùi thơm ngát và cả người tràn ngập khí chất xuất trần, mà
tu vi lại càng kinh người.
Trong ba vị này, trên người hai vị trong đó rõ ràng đã mở ra khoảng một
trăm đạo pháp khiếu, rõ ràng cho thấy có thể trùng kích tới bốn đoàn mệnh hỏa.
Còn một vị dáng người cao nhất, 120 đạo pháp khiếu trong cơ thể lập lòe
như là tinh quang, dù không bước vào Huyền Diệu Thái vẫn làm cho người ta
một loại cảm giác dường như cả thế giới cũng bị luyện hóa như cũ.
Ba người các nàng vừa đến thì tựa như trăng sáng rực rỡ, khiến cho vô số
ngôi sao ảm đạm không còn ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn liền trở
thành chủ đề bàn luận ưa thích và tập trung của Thất Huyết Đồng.
Cụ thể như thế nào thì Hứa Thanh không biết, bởi vì hắn chỉ biết được
những điều này thông qua hồ sơ gửi đến, hắn chưa nhìn thấy qua chân thân cho
nên không cách nào dò xét.
Nhưng hắn thông qua hồ sơ còn biết, ba vị nữ tu tới từ đại lục Vọng Cổ này
đại biểu cho một thế lực tên là Thái Ti Tiên Môn.
Mà vào thời điểm này, đột nhiên Thất Huyết Đồng cũng công bố một vài tin
tức và bí mật về đại lục Vong Cổ tới toàn bộ đệ tử Trúc Cơ trong tông.
Ngày bình thường tông môn sẽ không dễ dàng báo những chuyện này cho
đệ tử biết, phần lớn đệ tử cũng không biết được nhiều lắm, nhưng vào lúc này
theo người của đại lục Vọng Cổ tới và tin tức tông môn công bố, chiếc khăn
thần bí che phủ đại lục Vọng Cổ trong lòng đệ tử Thất Huyết Đồng cũng bị xốc
lên một góc.
Đại lục Vọng Cổ vô cùng mênh mông, bên trong có từng vực lớn riêng,
trong vực có quận rồi trong quận có châu, vạn tộc như rừng và quỷ dị khắp nơi.
Hầu như không có người nào có thể đi hết toàn bộ đại lục Vọng Cổ, đây cơ
hồ là sự tình không thể nào hoàn thành.
Trình độ khổng lồ của nơi này, hầu như đã vượt ra khỏi tưởng tượng của
mọi người.
Mà khu vực khởi nguyên của nhân tộc chính là ở chỗ sâu trong đại lục Vọng
Cổ, dồi dào đến bất khả tư nghị, cách Thất Huyết Đồng và biển cấm vô cùng xa
xôi.
Nơi đó là Hoàng Đô mà một vị Cổ Hoàng cuối cùng của nhân tộc sáng lập
ra, cũng là một nơi vô cùng Thần Thánh của nhân tộc trên đại lục Vọng Cổ.
Vị Cổ Hoàng kia, tên là Huyền U.
"Bản dịch này được đăng duy nhất lại vi-p. ba-ch n-goc s-ach"
Người này chẳng những trấn áp vạn tộc, khai sáng ra một cái kỷ nguyên và
thống nhất đại lục Vọng Cổ, còn xây dựng một ra một con đường đi thông từ
Hoàng Đô đi đến biển cấm, con đường này xuyên qua ba mươi bảy vực lớn,
chạy thẳng đến bờ biển.
Năm đó con đường này được gọi là Huyền U Hoàng Lộ, sau khi trôi qua
nhiều kỷ nguyên, cái tên này đã được cải biến và biến thành Huyền U Cổ Đạo.
Mặc dù bây giờ nhân tộc suy tàn và vạn tộc quật khởi, còn có vô số cấm khu
hình thành, nhân tộc đã mất đi quầng sáng ngày xưa và cũng đã mất đi rất nhiều
lãnh địa, nhưng vẫn giữ lại được con đường này như cũ.
Mà cũng có nhiều chủng tộc đã sinh sôi chung quanh con đường này.
Nhiều năm qua, trên con đường này đã tạo thành bảy quận của nhân tộc, thế
lực tông môn của nhân tộc trong đó cứ sinh sinh diệt diệt, phập phập phồng
phồng, thực lực tổng thể ngày càng sa sút. Nhưng cho dù là như vậy, bên trong
vẫn có một tòa Hoàng Đô của nhân tộc, đây cũng là một trong những khu vực
mạnh nhất ở đại lục Vọng Cổ.
Về phần bảy quận của nhân tộc trên Huyền U Cổ Đạo, bọn họ phân bố ở các
khu vực khác biệt bên trong từng đại vực, mà điểm cuối cùng của con đường
này cũng chính là quận thứ bảy của nhân tộc, nằm ở bên trong đại vực Thánh
Lan sát gần biển cấm, tên là Phong Hải Quận.
Nhìn như đất đai một quận, nhưng trên thực tế thì phạm vi trong đó vẫn cực
kỳ rộng lớn, trong đó chia làm năm châu, mà phạm vi của mỗi một châu đều lớn
hơn gấp 10 lần Nam Hoàng Châu.
Mà một châu ở gần biển cấm nhất của Phong Hải Châu, chính là Nghênh
Hoàng Châu.
Có lời đồn là Huyền U Cổ Hoàng chứng đạo ở hải ngoại, Cổ Hoàng từ chỗ
này đi lên đất liền và triển khai sự thống trị đầu tiên với đại lục Vọng Cổ, cho
nên tên của châu này mới được gọi là Nghênh Hoàng Châu và vẫn được sử
dụng cho đến tận bây giờ.
Thế lực bên trong Nghênh Hoàng Châu vô cùng hỗn tạp, nhiều thế lực tạo
thành thế chân vạc, còn có cả dị tộc thiết lập thành trì đóng quân ở bên trong.
Vô số năm qua, sau khi trải qua nhiều lần chiến tranh và thay đổi, bên trong lấy
thế lực sáu phương làm cực hạn, mỗi thế lực đều danh chấn bát phương.
Bọn họ theo thứ tự là...
- Trên trăm tiểu tông hội tụ lại thành một, với bảy đại tông lớn nhất trong đó
làm kẻ cầm đầu, trở thành một quái vật khổng lồ, tên là Liên Minh Bảy Tông.
- Ly Đồ Giáo ở trong Nghênh Hoàng Châu sùng kính Huyền U Cổ Hoàng
cuồng nhiệt, nhiều lần cử hành những hành động điên cuồng, dấy lên gió tanh
mưa máu để làm ra nghi thức tế bái Ly Đồ đạo đàn.
- Tu sĩ bản thổ của Nghênh Hoàng Châu có được truyền thừa thần bí, trên
danh nghĩa là người đứng đầu Nghênh Hoàng Châu, gọi là...Thái Ti Tiên Môn!
- Phương thế lực thứ tư là Tam Linh Trấn Đạo Sơn, hội tụ vô số quỷ dị, lấy
máu thịt làm thức ăn và lấy hồn làm nước uống, hung danh vô cùng lớn có thể
khiến cho đa số chúng tu sợ hãi tuyệt vọng, nuôi nhốt một trăm ba mươi bảy tòa
thành nhân tộc, thi hài khắp nơi và trên đất đều là máu thịt hư thối biến thành
nước bùn, khiến cho những phương thế lực khác không biết phải làm thế nào.
- Về phần thế lực thứ năm thì bọn họ càng thêm siêu nhiên, hầu như không
tham dự bất luận lợi ích phân tranh nào cùa Nghênh Hoàng Châu, lấy một cây
cột Thái Sơ Ly U Trụ không biết từ kỷ nguyên nào do một vị nửa bước Chúa Tể
lưu lại làm trung tâm, hội tụ người từ bốn phương.
Trên thực tế thì Thái Sơ Ly U Trụ chính là một đạo truyền thừa, chiều cao
của nó vượt qua cả tầng mây, chiều cao cụ thể rất ít người có thể chân chính
chạm đến, nghe nói người khi đi đến đỉnh phong của cây trụ này liền có thể lấy
được đạo truyền thừa kia.
Đến tận bây giờ, người có thể đi đến đỉnh phong chỉ có hai vị, mà trên toàn
bộ Thái Sơ Ly U Trụ có khắc vô số tên, hễ là người có tư cách khắc xuống tên
trên đó, đều sẽ thu được một đạo che chở trên thần hồn của Thái Sơ Ly U Trụ.
- Mà một phương thế lực cuối cùng, là một quỷ thân dữ tợn mặc áo giáp,
cầm trong tay lưỡi dao khổng lồ, trên vai vác hai tòa thế giới. Lai lịch khó
lường, quỷ thân cao đến mười vạn trượng tựa như là một tôn Tà Thần, khoanh
chân ngồi trong Nghênh Hoàng Châu với khí thế động trời, lực thôn muôn đời,
trông giống như một tòa cự sơn.
Mà hai thế giới nó vác trên vai chính là phương thế lực thứ sáu ở nơi này,
tên là Nam Nhạc Quỷ Sơn, về phần quỷ thân giống như Tà Thần kia lại được
gọi là Nam Nhạc Quỷ Đế.
Trừ những cái này ra, còn có rất nhiều nơi đóng quân của dị tộc cùng với rất
nhiều cấm khu, còn có hai cấm địa đáng sợ trấn áp bát phương, thậm chí hàng
năm đều tràn ra dị chất rất nồng đậm.