Lúc này bên trong đại lao Bộ Hung ti, Hứa Thanh đang cúi đầu nghiên cứu
một tên thành viên của Dạ Cưu, hắn đang cẩn thận kiểm tra độc thảo lúc trước
của mình, tìm hiểu nguyên nhân tại sao nó có thể khiến cho màu sắc của tiểu
hắc trùng lại biến thành sẫm hơn.
"Nếu như tìm được nguyên nhân, phải chăng có thể dùng dược lực trái
ngược lại, khiến cho độ bền bỉ của tiểu hắc trùng tăng cao?" Hứa Thanh vừa
thăm dò vừa trầm ngâm.
Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương không ngừng vang vọng, nhưng lại
không hề ảnh hưởng tới quá trình nghiên cứu của Hứa Thanh, cứ như vậy một
nén nhang trôi qua, Hứa Thanh tiện tay rút ra hồn của tên thành viên Dạ Cưu đã
tử vong, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, nhưng rất nhanh hắn liền nhăn mày lại nhìn
ra phía cửa đại lao.
Cửa đại lao bị đẩy ra một khe hở, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mang
theo sự ngượng ngùng của thiếu nữ thò vào, mà thiếu nữ cũng nhanh chóng tiến
vào nhà tù.
Thiếu nữ ước chừng 16-17 tuổi, mặc một thân thanh sam đang cười tươi như
hoa, da tay trắng bóc như ngọc, tay phải còn quấn quanh một con Tiểu Chương
Ngư.
Thiếu nữ này, chính là Ngôn Ngôn.
Lúc này, con Tiểu Chương Ngư trên tay nàng đang nhìn chằm chằm vào
Hứa Thanh với vẻ bất thiện, nhưng hình như cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thu
hồi ánh mắt giả bộ như không phát hiện.
"Hứa Thanh ca ca." Ngôn Ngôn vui vẻ duyên dáng gọi to một tiếng và
nhanh chóng bước đến bên người Hứa Thanh, nhìn thi thể bị mổ thông suốt ở
một bên, mắt nàng lập tức sáng lên.
"Hứa Thanh ca ca, ta không quấy rầy ngươi, ta đứng ở bên cạnh nhìn là
được."
Hứa Thanh nhăn mày lại, đang muốn cự tuyệt.
"Hứa Thanh ca ca, vừa nãy ta còn bắt được tội phạm truy nã nữa đấy, ta tính
học tập cùng ngươi một chút, hoặc là chúng ta cùng nhau lấy gã ra chơi đùa
nha."
Mắt thấy Hứa Thanh muốn cự tuyệt, Ngôn Ngôn lập tức vội vã mở miệng
và phất tay ra lệnh Tiểu Chương Ngư phun ra một cái bong bóng khí, bong
bóng khí này nhanh chóng biến lớn cuối cùng vỡ vụn rơi ra thân ảnh Hoàng
Nhất Khôn từ bên trong.
Theo Hoàng Nhất Khôn xuất hiện, vô số tiểu hắc trùng mắt thường khó thể
nhìn thấy tràn ngập ở trong không khí bốn phía bị Hứa Thanh bồi dưỡng ra liền
im hơi lặng tiếng bay qua, giống như chỉ cần Hứa Thanh ra lệnh một tiếng thì
chúng nó sẽ lập tức ập tới người này.
Hứa Thanh chú ý đến trên người Hoàng Nhất Khôn, lập tức nhận ra và cũng
thấy được thương thế mới lạ từ trên người đối phương.
Cũng nhìn thấy năm ngón tay rực rỡ vốn có ở trên bàn tay phải của tên này
bây giờ chỉ còn lại một ngón cái cùng ngón út, ba ngón giữa đã không còn, lúc
này bàn tay của gã quả thật giống như ký hiệu chữ ‘Ngưu’ vậy.
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, nhưng rất nhanh hắn phát hiện tiểu hắc trùng
tràn ngập ngoài thân thể Hoàng Nhất Khôn lại có chút dị động, trong mắt hắn
cũng lập tức lộ ra một tia quang mang kỳ lạ nhìn về phía tóc của Hoàng Nhất
Khôn.
Về phần Hoàng Nhất Khôn, sau khi bị ném một cái xuống đất liền tỉnh lại,
từ đầu trong mắt vẫn còn có chút mờ mịt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo khi gã
nhìn thấy rõ bốn phía, cũng nhìn thấy Hứa Thanh.
Hoàng Nhất Khôn trầm mặc.
Gã nghĩ tới mấy ngày hôm trước mình còn đứng ở trước mặt đối phương nói
những lời kia, lại nghĩ tới tràng cảnh đêm nay mình vừa trải qua, lúc này gã chỉ
cảm thấy một cỗ cảm giác phức tạp không cách nào hình dung trong lòng, sau
đó cỗ phức tạp này liền hóa thành bi phẫn trước đó chưa từng có, gã muốn vùng
vẫy chạy trốn nhưng thân thể lại bị trói buộc, không cách nào giãy giụa.
"Ngươi đi thách thức ngọn núi thứ bảy rồi hả?" Gã không muốn nói chuyện,
nhưng Hứa Thanh muốn hỏi.
Thân thể Hoàng Nhất Khôn run lên, gã không muốn mở miệng, nhưng trong
nháy mắt tiếp theo gã liền thấy được mặt đất bốn phía tràn ngập máu tươi cùng
với rất nhiều thi thể với tử trạng thê thảm ở bên cạnh.
Một màn này lập tức khiến cho gã vốn dĩ trải qua một đêm hành hạ, tâm
thần đã trở nên yếu ớt, lúc này lại dấy lên sóng lớn ngập trời, ánh mắt nhìn Hứa
Thanh và Ngôn Ngôn cũng lộ ra hoảng sợ.
Nhất là Ngôn Ngôn lúc này lại lần nữa mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca, người này rất xấu đó, rơi từ không trung xuống hình như
là muốn tập kích ta. Đúng rồi, không nói về gã nữa, Hứa Thanh ca ca, từ khi
ngươi không tới đại lao tìm ta thì ta một mình thật là nhàm chán, mỗi ngày đều
trông ngóng ngươi tới chơi, hơn nữa dạo gần đây ta cũng đã nghiên cứu ra một
vài cách chơi rất thú vị."
Nói xong Ngôn Ngôn vung tay lên, trước mặt lập tức xuất hiện rất nhiều
bình thuốc, bên trong đều là độc dược, đồng thời còn có một cái kệ rất lớn cũng
phịch một cái rơi xuống đất.
Trên cái kệ rõ ràng là đủ loại dụng cụ cắt gọt, cong có, thẳng có, dài có,
ngắn có, còn có cả xoắn ốc, đủ thứ trọn vẹn hơn mười loại, đồng thời còn có
khóa sắt, móc, khoan, cưa …đầy đủ tất cả.
Hứa Thanh quét mắt tới.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi xem nè, ta đã chuẩn bị xong hết, chúng ta hạ độc
gã trước hay là phanh thây gã trước, nhìn xem pháp khiếu của gã có hình dáng
gì, hơn nữa chúng ta làm như thế nào mới có khiến cho gã kêu êm tai hơn một
chút nhỉ, giống như mấy trăm người đoạn thời gian trước vậy đó."
Giọng nói của Ngôn Ngôn cực kỳ ngọt ngào, làm cho người ta vừa nghe
xong chỉ từ thanh âm sẽ cảm thấy có phần thoải mái dễ chịu, nhưng nếu nghe kỹ
nội dung trong lời nói thì có thể cảm thụ hoàn toàn trái lại.
Nhất là con ngươi sáng ngời trong suốt, chân mày lá liễu cong cong và lông
mi thật dài hơi khẽ run, hình như lúc nàng nói ra lời này thì nội tâm của nàng vô
cùng vui vẻ.
Một màn này liền khiến cho Hoàng Nhất Khôn đang nằm dưới đất bị hù dọa
đến điên cuồng run rẩy, gã nhìn qua những dụng cụ cắt gọt kia rồi lại nhìn qua
Ngôn Ngôn, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh hình như đang suy tư, lúc này gã
bỗng cảm thấy nơi này chính là địa ngục nhân gian.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta thế nào?" Ngôn Ngôn nói
xong, cầm lấy một đạo dụng cụ cắt gọt giống như đang tìm kiếm vật nào tiện
tay, đồng thời còn cẩn thận mang theo vẻ nịnh nọt đến gần hắn hỏi ý kiến.
"Hứa Thanh ca ca, chúng ta bắt đầu từ đâu vậy, có muốn cắt đầu lưỡi của gã
trước hay không, ta nghĩ rằng như vậy có lẽ sẽ khiến âm thanh gã phát ra dễ
nghe hơn một chút đấy."
Lời này vừa ra, Hoàng Nhất Khôn rõ ràng đã bị trói buộc nhưng cả người
vẫn kịch liệt run rẩy, sợ hãi trong ánh mắt đã đạt đến cực hạn, bên trong còn lộ
ra vẻ tuyệt vọng.
Gã biết Ngôn Ngôn cho nên cũng biết đối phương là một người điên chuyện
gì cũng làm được, mà một người điên như vậy lại lộ ra biểu cảm nịnh nọt trưng
cầu ý kiến của Hứa Thanh.
Gã cảm thấy nơi này hình như còn đáng sợ hơn cả ngọn núi thứ bảy, nhất là
gã nghĩ đến quá trình mình bị ném bay tới đây thì lại càng thêm hoảng sợ.
"Hứa Thanh ca ca, chúng ta nên bắt đầu chơi từ đâu đây?" Ngôn Ngôn cắn
môi dưới nhìn Hứa Thanh, trên làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra chút phấn
hồng nhàn nhạt, khẽ cắn đôi môi hơi mỏng như hai cánh hoa hồng mềm mại, rất
nhanh đôi môi đã bị cắn rịn ra máu.