QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thứ thu hút Hứa Thanh không phải những thứ lặt vặt này, mà ngọn nến phía

dưới.

Thứ cửa hàng này bán, chính là loại nến này.

Về vật này, trước khi tới Hứa Thanh đã từng đọc qua thông tin về nó ở trong

tông môn, biết rõ vật này trên thực tế cũng là một loại độc, tên còn rất êm tai

gọi là Tam Sinh Túy, giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Đây cũng là mục tiêu trọng điểm mà Hứa Thanh tới đây.

Giờ phút này sau khi nhìn thấy thứ mình cần, Hứa Thanh không chút do dự

lấy ra bốn chiếc bình nhỏ đặt ở trước mặt chủ quán.

Chủ quán của cửa hàng này là một lão giả thoạt nhìn khá bình thường, mặc

áo bào toàn thân màu vàng, lão nhìn qua Hứa Thanh đưa bốn bình nhỏ tới rồi …

lắc đầu.

Chớp mắt khi lão lắc đầu thì gương mặt liền liên tục biến hóa, đầu tiên là

biến thành thanh niên tuấn lãng sau đó hóa thành bà lão tràn đầy nếp nhăn, tiếp

tục lại hiện ra vẻ mặt tiểu nhi nghịch ngợm, rất là kỳ dị.

Hứa Thanh nhăn mày lại, trên người hắn chỉ có mười một bình tâm huyết,

lúc trước đã dùng năm bình.

Mà dựa theo thông tin trong tài liệu mà hắn thu thập được, muốn mua sắm

Tam Sinh Túy thì chỉ cần bốn bình là đủ.

Sau khi trầm ngâm một chút, Hứa Thanh lại lấy ra thêm một bình đặt ở

trước mặt chủ quán.

Chủ quán liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, vẫn lắc đầu như cũ.

Gương mặt giấu ở trong sương mù của Hứa Thanh âm trầm lại, trầm mặc

một lát rồi lại lấy một bình cuối cùng trên người ra.

Nhưng chủ quán kia vẫn lắc đầu như cũ, nhưng giống như cũng biết Hứa

Thanh đã xuất ra toàn bộ, vì vậy mặt của tên chủ quán nhiều lần biến hóa cuối

cùng hóa thành trống rỗng, sau khi biến thành người không mặt liền giơ ngón

tay lên chỉ vào mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh trầm mặc.

Hắn tính toán thời gian một cái, giờ phút này đã cách hừng đông rất gần, lại

nhớ lại quãng đường hắn đã đi qua thì cửa hàng bán ngọn nến cũng chỉ có một

chỗ này.

Vì vậy thân thể của hắn bước ra một bước, mệnh hỏa trong cơ thể lập lòe,

mệnh đăng bốc cháy tựa như có một phiến thế giới đang bị thiêu đốt ở bên

trong.

Một cỗ khí tức kinh khủng lập tức ầm ầm bộc phát ra từ trên người hắn tạo

thành sóng nhiệt, phối hợp với Kim Ô Luyện Vạn Linh ầm ầm khuếch tán ra

bốn phía.

Chủ quán kia không còn không mặt nữa mà nhanh chóng hóa thành bộ dạng

lão giả, thần sắc cũng trở nên đại biến, mắt thấy Hứa Thanh vừa muốn ra tay thì

lão không chút do dự hất tay áo lên, sau lưng lập tức bay tới bảy ngọn nến, toàn

bộ trôi nổi ở trước mặt Hứa Thanh.

Sau đó lão rút lui vài bước, trên mặt còn lộ ra vẻ nịnh nọt.

Hứa Thanh nhướng mày thu hồi ngọn nến, cũng cầm cả sáu chiếc bình nhỏ

lại sau đó quay người đi xa.

Một đường vô cùng cảnh giác đề phòng, đồng thời cũng chú ý tới sắc trời

biến hóa.

Căn cứ tài liệu mà hắn thu được, một khi đi vào tòa quỷ phường này liền

không cách nào rời đi sớm hơn, nhất định phải chờ đợi một khắc hừng đông tới,

sau đó lại thổi quỷ địch lên mới có thể rời khỏi.

Bây giờ còn cách hừng đông không xa, Hứa Thanh đi ra đầu đường lặng lẽ

chờ đợi.

Cho đến không lâu sau chân trời mơ hồ tràn ra tia sáng, Hứa Thanh lập tức

phát hiện toàn bộ quỷ quái ở bốn phía cùng với tòa thành trì này cũng đang

nhanh chóng trở nên trong suốt, dường như muốn tan biến.

Nhưng vào lúc này trong không trung tòa quỷ thành, cái đầu người bị vô số

cánh tay biến thành xiềng xích trói buộc trôi lơ lửng ở trên bầu trời lại chậm rãi

mở mắt ra.

Con mắt đỏ thẫm như ẩn chứa địa ngục, bên trong có vô số lệ quỷ đang

vùng vẫy, biểu cảm từng con vô cùng thê thảm phát ra từng tiếng gào thét không

có ra tiếng.

Tất cả làm cho người ta một loại cảm giác vô cùng hỗn loạn, cũng khiến cho

biểu cảm của cái đầu tăng nhân này giống như thần trí có chút không rõ.

Giờ khắc này chiếc đầu này tựa như vướng phải cái gì, đột nhiên dừng

chuyển động lại nhưng đôi mắt vẫn hỗn loạn như thường, vào một khắc trước

khi hừng đông thì nó đảo mắt qua toàn bộ tòa quỷ thành.

Bên trong quỷ thành, ở các vị trí khác biệt thình lình có hơn mười thân ảnh

không hề trong suốt, bọn họ đều là những tu sĩ tới đây giao dịch và đang chờ

hừng đông.

Hai mắt tăng nhân đang chuyển động đảo qua trên người từng tu sĩ này, cho

đến khi nhìn tới chỗ Hứa Thanh thì nó bỗng nhiên chấn động, cái mũi nhúc

nhích ngửi ngửi một phen, sau đó tia sáng trong mắt lập tức rõ ràng.

Hứa Thanh lập tức phát hiện thì sắc mặt đột biến, cùng lúc đó trong miệng

của cái đầu tăng nhân bỗng nhiên truyền ra một giọng nói mênh mông giống

như thiên lôi.

"Kim Ô! Kim Ô luyện tộc của ta!! Kim Ô đều phải chết!!!"

Ngay một khắc khi âm thanh này xuất hiện, trời đã sáng và toàn bộ quỷ

thành lập tức bất động.

Đây cũng là âm thanh duy nhất mà Hứa Thanh nghe được trong một đêm

này.

Âm thanh này có một luồng lực lượng khó lường, sau khi truyền vào tai thì

toàn thân của Hứa Thanh lập tức chấn động, thần hồn trở nên bất ổn giống như

muốn tan vỡ, cũng may có mệnh đăng trong cơ thể biến ảo thủ hộ thần hồn nên

lúc này mới khiến cho Hứa Thanh khôi phục lại.

Hắn không chần chờ chút nào, lập tức lấy ra quỷ địch đặt vào trong miệng

thổi lên.

Âm thanh chói tai nháy mắt truyền khắp bát phương vang vọng bốn phía,

toàn bộ khung cảnh xung quanh Hứa Thanh cũng nhanh chóng tan biến.

Chỉ mất thời gian một cái hô hấp, thân ảnh Hứa Thanh lần nữa xuất hiện ở

vị trí đã bố trí ba cái cây trong rừng lúc trước.

Mà quỷ thành...đã không còn tung tích.

Chân trời xa xa xuất hiện những rặng mây màu đỏ như thiêu đốt, mặt trời

đang ngẩng đầu, tia sáng nở rộ chiếu xạ bát phương.

Cùng lúc đó cũng ở bên trong cấm khu này, một nơi cách Hứa Thanh rất xa,

chỗ đó đồng dạng có một tòa thành trì.

Chỉ là tòa thành trì này hoàn toàn bất đồng với tòa quỷ thành kia, nó là tồn

tại thực chất, là một tòa thành trì hóa thành phế tích từ không biết bao nhiêu

năm trước đã lưu lại cho đến tận bây giờ.

Đêm tối bao phủ có thể thấy lờ mờ được từng bước tường đổ, bụi bặm vô

tận.

Mà phía đông của tòa thành trì phế tích này, theo ánh ánh mặt trời chiếu

đến, đêm tối như tấm màn che sân khấu bị bầu trời dùng sức mạnh to lớn trực

tiếp giật lên, lộ ra một tòa miếu thờ ẩn giấu bên trong.

Ngoài tòa miếu có vài chục vị tu sĩ đang khoanh chân đả tọa, quần áo khác

nhau và trên mặt đều mang theo vẻ đề phòng thật sâu, rõ ràng đều là người đến

từ các địa phương khác biệt.

Dưới mắt theo hừng đông chiếu vào, ánh mắt của bọn họ cũng nhao nhao

mang theo vẻ kiêng kị và kính sợ, nhìn vào bên trong miếu thờ.

Ở bên trong miếu thờ, có một bức tượng Thần cầm đao.

Trong cả tòa miếu thờ này, chỉ có một người đang khoanh chân đả tọa dưới

bức tượng Thần.

Người này mặc trường bào màu vàng, trên đầu có đội ngọc quan, dung nhan

tuyệt mỹ dị thường và thần sắc lại lạnh như băng, đỉnh đầu có một chiếc ô phi

phàm, khí thế toàn thân vô cùng động trời.

Người này, chính là Thánh Quân Tử!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi