QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mắt thấy Hứa Thanh tiến vào sơn cốc, cái đầu tăng nhân hoặc là quá mức tự

tin, cũng có lẽ là do thần trí không rõ cho nên không cách nào phán đoán, vì vậy

nó không hề có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào, trực tiếp lăn theo Hứa Thanh cũng

xông vào bên trong sơn cốc, trong miệng còn gầm nhẹ một tiếng.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếng gầm này liền im bặt dừng lại.

Theo bên trong sơn cốc truyền ra một tiếng nổ mạnh ngập trời, trong tiếng

nổ vang cái đầu vừa lăn vào lại chợt cuốn ngược lại, khuôn mặt vốn thần trí

không rõ đã bị thay thế bởi vẻ hoảng sợ.

Có thể thấy rất nhiều chỗ trên da mặt của nó đều đã hư thối.

Nhưng không hề có máu tươi chảy xuống.

Giống như cái đầu này vốn không có máu tươi tồn tại, mà nó có một loại

thân thể đặc thù nào đó.

Nhưng cho dù nó đặc thù, dưới khí độc của khỏa độc đan được lưu lại từ kỷ

nguyên trước, nó vẫn xuất hiện dấu hiệu hư thối và tan rã.

Mà trong lúc nó cuốn ngược ra, Hứa Thanh bên trong sơn cốc vung hai tay

lên bấm niệm pháp quyết, chợt vung lên phía ngoài, một con Thương Long lớn

vô cùng lập tức huyễn hóa ra từ phía sau hắn, hung hăng đâm về phía sơn cốc.

Ầm!

Sơn cốc sụp đổ, khí độc của độc đan từ bên trong bỗng nhiên tràn ra khuếch

tán về bốn phía.

Cái đầu kia không cách nào tránh đi nên lại bị nhiễm thêm một chút, biểu

cảm hoảng sợ trên mặt càng mãnh liệt hơn nữa, cho đến khi trên người nó lại

vang lên một tiếng phịch, lại tiến hành tự phân giải bản thân hóa thành vô số

đầu người nhỏ, ý đồ phân tán chất độc bên trong.

Nhưng lực lượng độc đan vô cùng kinh khủng, dù nó phân tán thân thể ra

vẫn khó có thể hoàn toàn hóa giải.

Mặc dù chất độc này không phát tác mạnh mẽ nhưng chất lượng vẫn là cực

cao, cái đầu tăng nhân này cũng rất quỷ dị nhưng vẫn bị độc của nó ảnh hưởng.

Mà lúc này trong mắt Hứa Thanh cũng bộc phát ra sát cơ, thân thể nhanh

chóng lao ra, tay phải giơ lên và Thiên Đao biến ra, hung hăng chém về những

cái đầu nhỏ vừa tản ra ở bốn phía.

Đại địa nổ vang, Kim Ô cũng bay lên phun ra hỏa diễm màu đen về về bát

phương, khiến cho bốn phía lập tức biến thành biển lửa, vừa đốt cháy lại vừa

hấp thu.

Về phần cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông, thì giờ phút này bọn chúng

không dám ra ngoài vì bọn chúng cũng sợ cái loại độc này.

Chỉ có tiểu hắc trùng có thể thích ứng một chút nên bắt đầu lao ra thôn phệ,

mà đồng thời Hứa Thanh lần nữa chém ra Thiên Đao, đại địa nổ vang, từng cái

đầu người nhỏ phát ra âm thanh thê lương nhanh chóng lăn về phía xa.

Mà cái đầu tăng nhân cũng rất kỳ dị, giờ phút này đã biến thành từng cái

đầu nhỏ hơn, nhưng rõ ràng lại có thể lần nữa phân giải nhỏ hơn nữa, ý đồ tách

bộ phận hư thối ra.

Hứa Thanh nhìn thấy như thế cũng không ham chiến, tay phải lấy ra một cái

pháp khí nhằm vào quỷ dị lấy được từ chỗ Tư Mã Lăng.

Pháp khí này trông rất đẹp, là một cái tiểu tháp được chế tạo bằng thủy tinh.

Điều khiển cũng rất đơn giản, chỉ cần tràn pháp lực vào là được, lúc này

Hứa Thanh mở nó ra sau đó vung về phía một cái đầu nhỏ khí tức suy yếu sau

khi chia lìa bộ phận hư thối.

Cái đầu nhỏ này sau khi phân chia hai lần thì rõ ràng thực lực đã hạ thấp,

sau khi bị cái tháp thủy tinh của Hứa Thanh bao lại thì lập tức bị phong ấn vào

bên trong.

Hứa Thanh một phát bắt được liền thu hồi, không chút do dự xoay người rời

đi.

Hắn biết độc đan mặc dù đáng sợ, nhưng dẫu sao lần này cũng chỉ là khí độc

mà nó tản ra, không phải độc cấm chân chính bên trong độc đan, chênh lệch

giữa cả hai vẫn là rất lớn.

Uy lực như thế nào, Hứa Thanh cũng không tiện xác định.

Nhưng mà nghĩ đến cái đầu tăng nhân kia không ngừng phân giải bỏ qua

thân hình mới có khả năng hóa giải, cho nên sau khi Hứa Thanh trả thù thành

công liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Lần này mặc dù không hoàn toàn giết chết đối phương, nhưng nghĩ đến cái

đầu quỷ dị kia cũng không chịu nổi, mà hắn cũng đã lấy được một cái tiêu bản,

về sau có thể dùng để nghiên cứu một chút để tìm kiếm phương pháp hoàn toàn

giết chết cái đầu này.

"Hoặc là chờ ta dung nhập được khỏa độc đan này, có thể biểu hiện ra uy

lực chân chính trong đó, lại đến giết chết nó!" Hứa Thanh đè xuống sát cơ, càng

chạy càng xa.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.

Kết cục của cái đầu quỷ dị kia như thế nào thì Hứa Thanh không biết, nhưng

ban đêm mấy ngày sau tòa quỷ thành kia không hề xuất hiện lại nữa, Hứa

Thanh cũng không thổi quỷ địch lên để kiểm tra.

Trước khi có được thủ đoạn hoàn toàn giết chết đối phương, Hứa Thanh

cảm thấy có nhìn hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn, bất quá trên tấm thẻ

tre của hắn đã khắc xuống thêm hai chữ "tăng đầu".

Sau đó hắn dùng toàn bộ tinh lực đặt ở trên kế hoạch tìm và thu thập độc

vật, biện pháp tìm kiếm cũng rất đơn giản, cái bóng phân tán ảnh nhãn của mình

vào trên người rất nhiều hung thú trong cấm khu, chúng nó tản ra bốn phía tựu

như có vô số ánh mắt cùng trợ giúp Hứa Thanh tìm tòi.

Vì vậy theo thời gian trôi qua, công việc tìm kiếm của Hứa Thanh rất là

thuận lợi, kế hoạch thu thập độc vật cũng đã nhất nhất hoàn thành, độc thu

hoạch được càng ngày càng nhiều.

Lúc này Hứa Thanh cũng dùng độc âm tà mà hắn mua được phối hợp với

độc vừa thu hoạch được trong này, rốt cuộc đã có thể làm cho tiểu hắc trùng lại

bắt đầu thuế biến.

Sau khi từng đám hình thành, mượn nhờ thân thể của hung thú trong cấm

địa, Hứa Thanh không ngừng bồi dưỡng khiến cho tiểu hắc trùng càng ngày

càng mạnh, chỉ là theo nhiều lần thuế biến thì thời gian tiêu hao cũng càng lúc

càng trở nên dài hơn.

Cho nên trong lúc rảnh rỗi, Hứa Thanh đang cân nhắc xem có nên đi tới phế

tích đạo miếu Thái Thương một chuyến hay không, thử xem có thể cảm ngộ

thêm một đao Thái Thương ở đó hay không.

Mà khi cái ý nghĩ này dâng lên, chỗ cái bóng cũng truyền ra một luồng cảm

xúc vui sướng về phía Hứa Thanh.

".. Ngốc...gần...xin...bày..."

"Ngốc?" Hứa Thanh sững sờ.

"Chủ tử chủ tử, ý tứ của Tiểu Ảnh là thằng ngốc kia của đệ nhất phong, một

con hung thú bị nó ký sinh ảnh nhãn nhìn thấy y ở khu vực phụ cận, vả lại bộ

dáng còn rất thần thần bí bí." Lão tổ Kim Cương Tông hiện ra, sau đó liền

nhanh chóng mở miệng giải thích, tự động bỏ qua những lời nói của Tiểu Ảnh.

"Muốn Hứa ma đầu khen ngợi ngươi ư? Tiểu Ảnh à, một ngày lão phu ta

còn phiên dịch cho ngươi, thì ngươi cũng đừng có mơ loại mộng đẹp thế này!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi