"Quấy rầy rồi." Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu thật sâu, xoay người
rời đi.
Hắn cảm thấy trong đầu Ngô Kiếm Vu này, có vấn đề lớn.
Mắt thấy như thế Ngô Kiếm Vu lập tức trở nên cấp bách, giờ phút này y
cũng bất chấp sợ hãi, cũng quên cả ngâm thơ mà lập tức vội vàng đuổi theo,
trong miệng hô to.
"Hứa Thanh không phải như ngươi nghĩ đâu."
Ngô Kiếm Vu vô cùng sốt ruột còn có ủy khuất, lúc trước khi y mở ra cái
hộp nguyện vọng kia, sau khi lấy được cái cái chai nọ đã buồn bực thật lâu,
nhưng ném đi lại cảm thấy tiếc.
Vì vậy Ngô Kiếm Vu đã một mực tìm tài liệu điều tra, từ một chút dấu vết
để lại bên trong, y đã dò xét ra được người đại năng đã lưu lại cái chai kia,
người này là một tu sĩ dị tộc đi theo một Huyền U Cổ Hoàng.
Thế nên sau khi để thua Thánh Quân Tử ở trên đệ nhất phong, Ngô Kiếm
Vu đã phát ra lời thề nhất định phải làm cho Thánh Quân Tử đẹp mắt, cho nên y
mới đến Hoàng Cấm bắt đầu chuẩn bị tất cả những thứ này, quyết tâm nhất định
phải khiến cho huyết mạch của người ở một kỷ nguyên trước xuất hiện ở đây.
Sở dĩ không làm ở trong tông môn là bởi vì y rất coi trọng thể diện, lo lắng
bị người tông môn nhìn thấy sẽ sinh ra hiểu lầm, cũng lo lắng vật thì hiếm mà
người rình mò thì nhiều, cho nên mới tìm một chỗ bí ẩn. Nhưng vô luận như thế
nào y cũng không ngờ tới, nơi bí ẩn thế này vẫn bị Hứa Thanh trông thấy.
Nghĩ đến việc Hứa Thanh sau khi trở lại tông môn truyền việc này ra ngoài,
vậy thì thanh danh của mình liền hoàn toàn hủy.
Thậm chí lúc này trong đầu của Ngô Kiếm Vu cũng đã hiện lên hình ảnh tất
cả mọi người trong tông môn từ trên xuống dưới đều dùng ánh mắt khác thường
nhìn chăm chằm vào chính mình, tất cả những điều này khiến cho da đầu của
Ngô Kiếm Vu như muốn nổ tung, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, lo lắng vô
cùng.
Mắt thấy mình sắp đuổi không kịp Hứa Thanh, Ngô Kiếm Vu liền vội vàng
hô to.
"Hứa Thanh, ta trả thù lao, ngươi không nên nói với người khác nha."
"Mỗi người đều có phương pháp sống của mình, không sao." Hứa Thanh rất
xa truyền đến âm thanh.
"Thật sự không phải như vậy mà!!" Mặt Ngô Kiếm Vu cũng trở nên đỏ tía
lên, càng lúc càng lo lắng.
"Hứa Thanh, ta cho ngươi ba mươi vạn linh thạch!"
Lúc này Hứa Thanh đã bước ra đến bên ngoài thân núi, vừa nghe được câu
này bước chân của hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn về sau lưng.
Rất nhanh Ngô Kiếm Vu đỏ mắt lao ra từ trong khe núi, nhanh chóng lấy ra
linh phiếu, kín đáo đưa cho Hứa Thanh.
"Cầm lấy, Hứa Thanh, ngươi phải cầm lấy, ngươi không cầm thì ta không an
lòng, chuyện này thật sự không phải là cái dạng kia, không phải như ngươi nghĩ,
ta ta ta..." Hô hấp của Ngô Kiếm Vu trở nên dồn dập.
Hứa Thanh nhìn thấy như thế, lặng lẽ thu hồi linh phiếu rồi gật đầu rất
nghiêm túc.
"Ta cái gì cũng không phát hiện."
Nhưng Ngô Kiếm Vu hiển nhiên vẫn không yên lòng.
"Hứa Thanh, lần này ngươi tới Hoàng Cấm để làm chuyện gì? Có cái gì ta
có thể giúp, ngươi cứ mở miệng."
"Ta tìm độc vật." Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu.
"Độc vật? Ta biết rõ, ở đây ta rất rành, ta dẫn ngươi đi!" Ngô Kiếm Vu vừa
nghe lời này, lập tức nhanh chóng mở miệng.
"Không cần." Hứa Thanh lắc đầu, quay người muốn đi.
"Hứa Thanh, ngươi tạm chớ đi, ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy cho ngươi
ngay, phía dưới ngọn núi này có một địa phương, tuyệt đối có thứ độc mà ngươi
cần!!" Ngô Kiếm Vu nói xong, vội vàng chạy vội vào trong khe hở.
Ngô Kiếm Vu thật sự muốn lấy độc cho Hứa Thanh, bởi vì không làm như
vậy thì y không an lòng, lúc này thậm chí không đợi Hứa Thanh đồng ý thì y đã
tan biến ở trong cái khe, gào thét vào về chỗ sâu trong khe hở.
Trong lúc vội vàng Ngô Kiếm Vu cũng không chú ý tới bên trong cái bóng
của mình thình lình xuất hiện thêm một con mắt, lúc này con mắt này giống như
một tên trộm chú ý khắp bốn phía.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân, cái bóng
nhanh chóng hiện ra hình dạng của Ngô Kiếm Vu ở dưới mặt đất, tận khả năng
cụ hiện hành tung cùng với hoàn cảnh chung quanh của Ngô Kiếm Vu cho Hứa
Thanh nhìn.
Rất nhanh hình dạng cái bóng cải biến, có thể thấy nó đang miêu tả hình
động của Ngô Kiếm Vu, sau khi một đường đi trong khe hở, Ngô Kiếm Vu liền
từ hang đá nhảy xuống trong ao, bơi đi về chỗ càng sâu cho đến khi xuyên qua
một cái lỗ, vào đến một cái không gian càng lớn.
Trong phiến không gian kia tựa như có một mảnh hồ nước, chỉ là cái bóng
miêu tả cái mặt hồ này có hình dạng tổng thể giống như một khuôn mặt người
cực lớn, còn đang chậm chạp chấn động lên xuống, hình như nước trên mặt hồ
rất sền sệt.
Mà sau khi Ngô Kiếm Vu đi tới thì y trực tiếp múc ra một chút vật chất từ
trên hồ này chứa vào bên trong bát đá, sau đó liền quay người trở về.
Cái bóng miêu tả có chút không đầy đủ, trong khi Hứa Thanh trầm ngâm thì
Ngô Kiếm Vu đã trở về.
"Hứa Thanh, ngươi xem, đây có phù hợp với thứ ngươi cần hay không?"
Ngô Kiếm Vu nói xong, liền đưa một cái bát đá cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, con ngươi lập tức ngưng tụ.
Bên trong bát đá có một đồ vật như đã bị đông lạnh, nhìn như chất lỏng
nhưng lại không phải chất lỏng, màu sắc xanh thẳm lộ ra ánh sáng óng ánh,
đồng thời còn mang theo từng mùi hương.
"Tiên Đống?" Sắc mặt Hứa Thanh biến đổi, hắn nhận ra vật này.
Bên trong cuốn dược điển của Bách đại sư có đề cập tới loại vật phẩm này,
đây chẳng phải là độc dược mà là một loại vật thúc giục biến hóa cực kỳ ít thấy,
căn cứ Bách đại sư nghiên cứu, lão cảm thấy vật này có khả năng liên quan rất
lớn tới tiên khí ghi chép bên trong sách cổ.
"Phía dưới ngọn núi này có một cái hồ nước kỳ dị, bên trong toàn là cái đồ
chơi này, năm đó sau khi ta phát hiện liền lấy ra một chút, nhưng tối đa một
canh giờ liền tiêu tán, vô luận cất giữ như thế nào cũng đều như thế, không đủ
để cho ta mang về tông môn, vả lại vật này vô hại đối với nhân tộc, nhưng có
một lần ta cho hung thú uống một cái, con hung thú kia liền trực tiếp hư thối mà
chết, cho nên ta nghĩ rằng cái này có thể cũng là một loại độc đó."
Ngô Kiếm Vu vội vàng giải thích.
"Mang ta đi nhìn một chút." Hứa Thanh trầm ngâm quan sát, sau đó chậm
rãi mở miệng.
Ngô Kiếm Vu không nói hai lời, lập tức dẫn đường.
Lúc này bất kể Hứa Thanh đưa ra yêu cầu gì thì y cũng sẽ đồng ý, cho dù là
nơi bí mật mà ngày bình thường không hề báo cho người khác biết thì trước mắt
lại không chút do dự, lập tức dẫn theo Hứa Thanh một đường chạy nhanh, rất
nhanh đã đến chỗ hồ nước dưới mặt đất kia.