Ở ngoài cửa vào khe hở, Ngô Kiếm Vu một đường dẫn Hứa Thanh đi ra đến
bên ngoài, lúc này y đang áp chế hai tay của mình, đôi mắt trông mong nhìn về
phía Hứa Thanh, muốn nói lại thôi.
"Ta sẽ không nói với những người khác, ngươi yên tâm là được." Hứa
Thanh thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu, thân thể nhoáng một cái, hóa
thành cầu vồng bay xa.
Chỉ để lại một mình Ngô Kiếm Vu đứng đó, vẻ mặt phiền muộn lo được lo
mất.
Cho đến một lúc lâu sau, Ngô Kiếm Vu hung hăng nghiến răng một cái.
"Không quản được nhiều như vậy, mặc dù Hứa Thanh làm việc bá đạo,
nhưng hẳn cũng là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cùng lắm thì....Ta trong thời
gian ngắn không trở về tông môn nữa, không bồi dưỡng ra nhi tử bảo bối, ta
quyết không bỏ qua!"
Rõ ràng Ngô Kiếm Vu đã bị Thánh Quân Tử trấn áp cả một phong kích
thích, lúc này ánh mắt trở nên đỏ thẫm mạnh mẽ xoay người, trở về cái hang đá
của mình tiếp tục chiếu cố những con hung thú bụng lớn kia.
Mà sắc trời bây giờ cũng đã chuyển tối, trăng sáng nhô lên thật cao, ở dưới
ánh trăng cây cối trong Hoàng Cấm tựa như hóa thành những con lệ quỷ, thoạt
nhìn vô cùng dữ tợn, mà khắp nơi thi thoảng còn có từng tiếng kêu kì quái,
đồng thời còn có tiếng thú rống thỉnh thoảng vang vọng.
Thân ảnh Hứa Thanh xuyên thẳng qua khu rừng đen nhánh phía dưới, thân
thể lúc lên lúc xuống, lúc lại nhảy lên, tốc độ rất nhanh.
Hắn không hề có ý nghĩ là sẽ nói lung tung việc của Ngô Kiếm Vu với
người ngoài.
Trong thời buổi loạn thế này, mỗi người đều có phương pháp sinh tồn của
riêng mình, mặc dù đối phương có chút sở thích kỳ lạ nhưng cũng không có
ghét mình, đối phương còn dẫn hắn tìm được Tiên Đống, cho nên Hứa Thanh
cũng chẳng muốn để ý tới cái việc kia.
Hắn chỉ cảm thấy thiên hạ quả thật rộng lớn, không thiếu cái lạ.
"Nhưng bên trong chuyện này có khả năng ẩn tàng mục đích khác của Ngô
Kiếm Vu." Hứa Thanh lắc đầu, thu hồi lại suy nghĩ của mình.
Trong bóng đêm hắn đã tìm được một cái hốc cây, sau khi kiểm tra gần đó
một phen lại bố trí thêm trận pháp phòng hộ, lúc này mới chui vào bên trong cái
hốc.
Trước khi chuẩn bị qua đêm, Hứa Thanh lấy Tiên Đống đã thu được ra.
Lúc này thời gian đã trôi qua một chút, cho nên chỗ Tiên Đống này rõ ràng
đã thiếu đi non nửa, cũng khiến cho Hứa Thanh nghĩ đến lời của Ngô Kiếm Vu
từng nói, vật này chỉ cần vượt qua một canh giờ sẽ tan biến.
Vì vậy hắn suy tư một phen rồi lấy ra một cái bình nhỏ, sau khi mở ra liền
vung tay lên, tiểu hắc trùng bên trong lập tức bay ra rơi vào trên Tiên Đống, bắt
đầu thôn phệ.
Hứa Thanh cẩn thận quan sát, nhưng chờ cho đến khi đám tiểu hắc trùng ăn
xong những Tiên Đống này, vẫn không thấy chúng có phản ứng và biến hóa gì
cả, vì vậy Hứa Thanh suy nghĩ một chút, dứt khoát để cho một nhóm tiểu hắc
trùng này đi qua thôn phệ toàn bộ Tiên Đống hắn mang tới.
Chỗ Tiên Đống rất nhanh liền tan biến, Hứa Thanh quan sát hồi lâu, cuối
cùng lại thu những con tiểu hắc trùng kia vào lại trong bình, đánh một ký hiệu
cho cái bình này sau đó liền cất đi.
Hắn chuẩn bị đợi qua một đoạn thời gian, để đám tiểu hắc trùng tiêu hóa chỗ
Tiên Đống kia xem sao, sau đó lại lấy ra kiểm tra xem bọn chúng có chỗ nào bất
đồng hay không.
Sau khi làm xong những thứ này, Hứa Thanh lại lấy ra hòn đá có được thần
vận của một đao Thái Thương vừa thu được từ trong đáy hồ, cầm ở trong tay
nghiên cứu, cảm ngộ thần vận trong đó, dần dần trước mắt của hắn giống như
có một đạo đao ảnh đảo qua.
Tâm thần Hứa Thanh lập tức chấn động, lập tức nhắm mắt cảm nhận.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai Hứa Thanh mở mắt ra, chuyện thứ nhất hắn làm
chính là cúi đầu nhìn hòn đá trong tay.
"Vật này có thể khiến cho ta hiểu thêm càng sâu đối với một đao Thái
Thương." Hứa Thanh cảm thấy mình đã lấy được thu hoạch cực lớn, sau đó lại
lấy ra cái bình có những con tiểu hắc trùng đã cắn nuốt Tiên Đống.
Những con tiểu hắc trùng này đêm qua đã cắn nuốt Tiên Đống, lúc này Hứa
Thanh dựa vào huyết dịch dẫn dắt, cẩn thận quan sát và phát hiện từng con tựa
như đang say vậy, không hề nhúc nhích, không hề hoạt động.
Nhưng khí tức của chúng hình như đã có một chút thay đổi rất nhỏ.
Việc này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy rất hứng thú, nhưng hôm nay
chúng nó vẫn không hề có dấu hiệu hoạt động, thế nên Hứa Thanh cũng không
nhìn ra được tình huống cụ thể, hắn cũng không đi quấy rầy, sau khi cất kỹ
chúng nó vào, lại ghi nhớ kỹ vị trí của hồ nước ở trong lòng, lúc này hắn mới
rời khỏi hốc cây chạy nhanh về phía xa xa.
Hắn chuẩn bị đi tới chỗ phế tích của đạo miếu Thái Thương, đi xem xem có
thể có cơ duyên cảm ngộ đao Thái Thương thứ hai hay không, nếu không được
thì hắn chuẩn bị quanh năm nghiên cứu hòn đá kia, mượn nó để cảm ngộ thêm
về một đao Thái Thương.
"Góc cạnh của hòn đá này khá là sắc bén, tựa như đao phong vậy, nhất định
có liên quan tới đạo miếu Thái Thương, có khả năng là một bộ phận của bức
tượng Thần nào đó trong đạo miếu Thái Thương!" Hứa Thanh phân tích trong
lòng.
Thời gian trôi qua, 10 ngày trôi qua.
10 ngày này Hứa Thanh thủy chung chạy đi trên đường, thỉnh thoảng hắn
cũng thu hoạch một chút độc thảo và độc vật trên đường, đồng thời cũng nhiều
lần chú ý tới đám tiểu hắc trùng đã ăn vào Tiên Đống, nhưng trải qua mười
ngày chúng nó vẫn một mực ngủ say như trước.
"Lâu như vậy?" Hứa Thanh có chút kinh ngạc, nếu không phải hắn cảm giác
được bọn chúng vẫn còn sống, hắn cũng tưởng rằng bọn chúng đã chết hết.
"Lại để quan sát thêm một chút." Hứa Thanh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn về
xa xa phía trước.
Phía trước hắn, có thể nhìn thấy xa xa phía dưới sườn núi có một tòa thành
trì cổ xưa đã biến thành phế tích, dường như đã ngủ vùi trong năm tháng vĩnh
hằng.
Lúc này đang là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời nồng đậm nhất, từng tia nắng
tung bay xuyên thẳng qua thành từng mảnh lá cây trong khu rừng, lác đác chiếu
xuống bốn phía quanh Hứa Thanh.
Nhưng tia nắng ban bác xuyên thấu qua đám lá cây, chiếu vào tòa thành cổ
xưa khiến cho bên trên tòa thành tự nhiên hiện lên một loại cảm giác năm tháng
tang thương.
Mà đứng ở vị trí của Hứa Thanh bây giờ, còn có thể nhìn thấy trung tâm của
cái thành trì phế tích này có một tòa thần miếu vô cùng rộng lớn tồn tại.
Từ xa nhìn tới chỉ có thể thấy được những đường nét mơ hồ không rõ hình
dáng, thế nhưng loại cảm giác cổ xưa thần bí và sự chứng nhận của thời gian
vẫn tràn ngập trong đó.
"Đã đến." Hứa Thanh nhảy tới, đến gần tòa phế tích trước mặt.