"Thân ở bóng tối, lòng có quang minh?" Đôi mắt Thánh Quân Tử trở nên đỏ
thẫm, thần sắc dữ tợn ngẩng đầu rống to, gã thất thố và cũng không cách nào
khống chế cảm xúc của bản thân, mà tất cả đều do sau khi cánh cửa mở ra lại
tràn ra ánh sáng.
Bởi vì, đây chính là thứ mà gã khát vọng!!
Gã tên là Thánh Quân Tử, Thánh Quân, hai chữ này đại biểu chính là quang
minh, nhưng khi gã mở cửa, thứ xuất hiện lại là cái đầu lưỡi hư thối buồn nôn,
so sánh như vậy thì trong lòng của gã lập tức nổi nên sát ý ngập trời.
Vì vậy ngay sau khi Hứa Thanh lui ra phía sau thì gã lập tức đưa mắt nhìn
tới, thấy Hứa Thanh đã lui ra khỏi bên ngoài phạm vi ánh sáng, Thánh Quân Tử
lập tức bấm niệm pháp quyết. Cánh cửa đó lập tức ầm ầm đóng lại rồi sau đó
ngay lập tức mơ hồ, mà phương hướng của cánh cửa, rõ ràng không còn là đối
diện với Hứa Thanh nữa, mà là trực diện Thánh Quân Tử.
Thân trúng kịch độc mà gã cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống độc này, trong
thời khắc mấu chốt lấy ra cánh cửa này, mục đích không phải là chỉ để giết chết
Hứa Thanh, ý nghĩ chân chính của gã là muốn mượn nhờ cánh cửa để trấn áp
chất độc mà bản thân gã đang trúng.
Cánh cửa này, gã đã từng dùng qua một lần, tình huống hôm đó cũng tựa
như hôm nay, lúc ấy gã cũng mượn nhờ cánh cửa này để xóa đi nguyền rủa mà
người khác gieo xuống thân thể của mình.
Lúc này gã nghiến răng, theo cánh cửa Huyền Linh Vĩnh Ý chuyển động,
trong chốc lát cánh cửa gỗ màu đen hướng về phía Thánh Quân Tử dần dần mở
ra, bên trong vẫn là màu đen vô tận như cũ, nhưng chớp mắt bên trong liền có
một cái đầu lưỡi hư thối buồn nôn nhanh chóng duỗi ra, bay thẳng đến bên
người Thánh Quân Tử sau đó liền liếm một cái trên người gã.
Thân thể Thánh Quân Tử lập tức run rẩy và biểu cảm đau khổ, chớp mắt khi
thân thể của gã bị cái đầu lưỡi đụng tới thì thân thể gã liền trực tiếp hư thối, giờ
phút này dung nhan tuấn mỹ của gã cũng như biến thành một con xác sống
(zombie) vậy, tóc tai đều rơi xuống, một mùi tanh tưởi lập tức tràn ngập khắp
xung quanh người gã.
Nhưng kết quả mà thứ này trả lại quả thực khiến cho gã rất hài lòng.
Giờ phút này kịch độc trong cơ thể của gã đã lập tức bị cuốn ra hơn phân
nửa, phần còn lại cũng đều trở nên ảm đạm tựa như đã mất đi sức sống, bị gã
trấn áp xuống. Nhưng duy chỉ có một thứ khiến cho tâm thần của gã hoảng sợ,
đó là cái bóng đen trên đạo pháp khiếu thứ 120, vậy mà vẫn có thể bình yên vô
sự dưới sức mạnh quỷ dị của cánh cửa này.
Chẳng những như thế, thậm chí nó còn lộ ra một con mắt nhỏ, gửi lại một
ánh mắt miệt thị cho gã.
"Đây là cái gì!!!" Toàn thân Thánh Quân Tử chấn động mãnh liệt, nhưng
gã cũng không kịp suy tư, giờ phút này mượn nhờ cơ hội độc tố trên người bị
trấn áp, gã thu hồi cánh cửa gỗ không dám tiếp tục sử dụng nữa, rồi lập tức lấy
ra đan dược chữa thương cho vào miệng nuốt xuống, sau đó liền lao tới phía
Hứa Thanh.
Lúc này Hứa Thanh ở nơi xa cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, toàn thân hắn vô
cùng chật vật nhưng sát cơ vẫn mãnh liệt như trước, mặc dù lúc trước thương
thế của hắn rất nặng, nhưng thủy tinh màu tím đang nhanh chóng khôi phục cho
hắn, mà trong khi lui ra phía sau vừa nãy, hắn cũng đã nuốt vào không ít đan
dược chữa thương.
Giờ phút này ngay khi Thánh Quân Tử vọt tới, Hứa Thanh cũng đồng thời
hung hăng đạp mạnh chân phải xuống dưới mặt đất, theo bùn đất dưới chân nổ
tung, thân thể Hứa Thanh đột ngột phóng lên từ mặt đất với tốc độ thần tốc, lại
lần nữa giao chiến cùng với Thánh Quân Tử ở trên không trung.
Âm thanh oanh oanh vang vọng bốn phía cấm khu, vô số cỏ cây vỡ tan, rất
nhiều cây cối sụp xuống, những thú dữ nơi đây cũng đều bỏ chạy trốn thật
nhanh, trận chiến giữa Hứa Thanh và Thánh Quân Tử quả thật là vô cùng kinh
thiên động địa.
Dù Kim Đan có đến, cũng đều hoảng sợ vô cùng.
Trong tiếng nổ vang, tốc độ hai người bọn họ đều vô cùng kinh người, vừa
ra tay vừa bay nhanh, những nơi đi qua chấn động nổ tung vang khắp bốn phía.
Cũng trong khi cả hai đang không ngừng giao chiến giữa không trung, Hứa
Thanh liền giơ tay phải lên sau đó chợt vung một cái, một bình thủy tinh tức thì
bị hắn ném ra sau đó liền nổ tung, bên trong lập tức tràn ra rất nhiều khói đen,
từ trong khói đen lao ra một cái thân bò không đầu quỷ dị, vừa ra liền đánh tới
phía Thánh Quân Tử.
Còn không kết thúc, sau một khắc ba bình thủy tinh khác cũng bị Hứa
Thanh ném ra, bọn chúng nhao nhao nổ tung, một đoàn tóc đen vặn vẹo bay ra,
một cánh tay héo rũ cùng với một con mắt màu trắng cũng đồng thời bay ra.
Những vật phẩm chết tiệt này đều là thứ Hứa Thanh thu hoạch được trong
trữ vật của ‘thần tài’ Tư Mã Lăng, giờ phút này tất cả bị hắn một mạch ném ra
hết, dị chất bốn phía lập tức vô cùng nồng đậm, mà Hứa Thanh cũng nghiến
răng một cái …ném ra thêm rất nhiều hắc đan.
Tiếng nổ phanh phanh vang vọng, nơi đây lập tức bộc phát vô số dị chất,
mức độ nồng đậm lập tức tăng lên cao vô cùng, đồng thời cũng dẫn tới từng đạo
ác ý từ chỗ sâu bên trong cấm khu.
Thánh Quân Tử biến sắc phất tay rút lui, nhưng bốn con quỷ dị kia trong
môi trường nồng đậm dị chất thế này giống như cá gặp nước vậy, sau khi xuất
hiện vậy mà lại dung hợp lại với nhau.
Cánh tay héo rũ kia sinh trưởng ở trên cổ của thân bò, con mắt thì bay tới
khảm nạm vào trong lòng bàn tay, đám tóc vờn quanh cũng sinh trưởng ở trên
thân bò, trong thời gian ngắn khí thế của con quỷ dị này lập tức phóng đại, hung
ác lao về phía Thánh Quân Tử.
Thánh Quân Tử vừa muốn tránh đi.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán, phất tay lấy ra hơn phân nửa những
pháp khí điều khiển quỷ dị trong túi trữ vật của Tư Mã Lăng ra, sau khi ném
toàn bộ ra liền vung tay lên.
Những chiếc pháp khí này liền ầm ầm nổ tung cản trở đường lui của Thánh
Quân Tử, khiến cho Thánh Quân Tử không cách nào né tránh, trực tiếp bị con
quỷ dị kia nhào tới trên người.
Diệt Mông phát ra một tiếng Hi..i...iiii, nhưng theo trạng thái của Thánh
Quân Tử thì nó cũng đã bị hao tổn, nhất là lúc này nó vẫn đang bị Kim Ô nhìn
chằm chằm, lúc nó vừa động thì Kim Ô cũng lập tức bay đến, song phương lần
nữa lao vào công kích thôn phệ nhau.
Hứa Thanh cũng tương tự tới gần, vung tay phải lên và dao găm cũng xuất
hiện ở trong tay, thừa dịp Thánh Quân Tử ứng phó mệt mỏi, trực tiếp cắt một
đường tới trên cổ của gã.
Thánh Quân Tử ngẩng đầu, dao găm lướt qua trước cổ của gã, tuy bị gã
tránh đi nhưng sát hỏa đã bay tới bao phủ, nhưng Thánh Quân Tử cũng không
hề tầm thường, gã tản mệnh hỏa ra trên toàn thân ầm ầm ngăn đón, nhưng như
vậy cũng không cản được sự điên cuồng của Hứa Thanh.
Hứa Thanh ngẩng đầu, hung hăng đập tới.
Đôi mắt Thánh Quân Tử đỏ thẫm, vậy mà cũng dùng đầu để đánh trả Hứa
Thanh, cả hai như hai con trâu điên mà dùng đầu húc nhau.
Ầm một tiếng, hai người đều choáng đầu hoa mắt tự mình rút lui.
Sự hung tàn của Hứa Thanh cũng khiến cho Thánh Quân Tử cảm thụ chấn
động cực lớn, nhưng sát cơ của gã cũng không hề giảm bớt, hôm nay gã nhất
định phải giết chết Hứa Thanh, cướp lấy mệnh đăng của hắn.
Vì vậy ngay sau khi lui ra phía sau, Thánh Quân Tử giơ tay phải lên vỗ vào
mi tâm của mình, thân thể chấn động. Không biết gã đã triển khai bí pháp gì,
vậy mà tay phải của gã lại xuyên thấu qua mi tâm chui thẳng vào trong thân thể,
sau đó hung hăng kéo một cái ra phía ngoài, rút ra một cây bút máu tươi chảy
đầm đìa từ trong cơ thể ra ngoài!
Cây bút mới được rút ra còn rất nhỏ nhưng lập tức biến lớn, đầu bút rõ ràng
là một cái đầu người, mà bộ dạng của cái đầu người này lại giống với Thánh
Quân Tử như đúc!
"Ca ca, ta đang ngủ say, ngươi làm ta thức tỉnh chi vậy, muốn chơi cùng ta
đúng không?"