QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà Hứa Thanh bỏ chạy ở đằng trước cũng đã nhận ra điểm này, hắn thở dài

một hơi trong lòng đồng thời trong mắt cũng lóe lên tia sáng.

Nếu như ba người này chia ra thì hắn sẽ liều mạng mai phục, bắt lấy một tên

thôn phệ để chữa thương.

Nhưng nếu như cả ba không chịu phân tán ra, vậy khí độc từ độc đan của

hắn cũng có thể tập trung lại, coi như là ba người này không ngừng dùng phong

thuật để xua tán, nhưng chỉ cần bọn họ sơ sẩy một chút, vậy thì độc đan của hắn

sẽ có hiệu quả.

Hứa Thanh đã có sắp xếp và chuẩn bị, giờ phút này hắn cúi đầu nhìn bàn tay

đang từ từ mọc ra máu thịt, cong lưng lần nữa đi về phía trước.

Cứ như vậy sắc trời chậm rãi sáng ngời, mà lúc này một người trong ba lão

giả Kim Đan đang truy kích sau lưng Hứa Thanh bỗng quét mắt nhìn qua đồng

bạn, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, lão nhìn thấy trên mặt của đồng bạn bên cạnh

bỗng có một vị trí xuất hiện dấu hiệu hư thối.

"Mặt của ngươi!"

Người nọ sững sờ giơ tay lên sờ sờ, sắc mặt lập tức biến hóa, mà hai người

khác cũng đều lập tức kiểm tra bản thân, sau khi không nhìn thấy bản thân có

dấu hiệu trúng độc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại càng

thêm cảnh giác hơn nữa.

"Đáng chết!" Trong mắt của lão giả trúng độc lóe lên hàn mang, triển khai

phương pháp trấn áp độc trên người, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, cuối cùng

lựa chọn cùng giống như Thánh Quân Tử, xuất ra đan dược bổ sung sinh cơ để

hóa giải loại độc này phát tác.

"Không thể như vậy, chất độc này quá quỷ dị, ta không thể áp chế, chúng ta

đã cẩn thận như vậy rồi, thế mà vẫn trúng độc của hắn!"

"Cứ như vậy tiếp nữa, hơi chút không để ý lại không ngừng trúng độc,

chúng ta có khả năng sẽ bị lật thuyền trong mương!" Người trúng độc kia nhanh

chóng mở miệng, mà trong mắt của hai vị khác cũng đều lộ ra vẻ quyết đoán.

"Phải tốc chiến tốc thắng!"

Ba người nhìn nhau một cái, hung hăng nghiến răng, đều tự mình triển khai

ra thủ đoạn thần thông, nháy mắt tốc độ của bọn họ liền ầm ầm bộc phát, nhanh

hơn vừa nãy ba thành, cả ba lập tức hóa thành từng đạo cầu vồng, phóng thẳng

về phía trước càng lúc càng nhanh.

Hứa Thanh ở phía trước cũng đã phát hiện, hàn mang trong mắt hắn lóe lên.

Hắn còn có một đòn sát thủ cuối cùng, đó chính là tìm biện pháp kích phát

khỏa độc đan kia, khiến cho lực lượng của khỏa độc đan kích phát trình độ lớn,

hình thành một khu vực bị hủy diệt.

Về phần khó khăn khi kích phát, Hứa Thanh cảm thấy mặc dù mình chưa

hẳn có thể hoàn toàn làm được, mà có thể vận dụng Kim Ô Luyện Vạn Linh và

lực lượng mệnh đăng, dù không cách nào làm cho độc đan hoàn toàn kích phát,

nhưng dù chỉ kích ra một bộ phận nho nhỏ, cũng nhất định vô cùng kinh khủng.

Hắn tin tưởng sau khi làm như vậy, khu vực chung quanh độc đan khẳng

dịnh bị diệt sạch, mà ba người truy kích sau lưng kia cũng không thể sinh tồn.

"Có nên hay không…"

Trên cơ bản thì đòn sát thủ này cũng là chiêu đồng quy vu tận, Hứa Thanh

suy nghĩ xem tỷ lệ sống của mình lớn đến bao nhiêu.

"Cửu tử nhất sinh...." Hứa Thanh trầm mặc đè xuống ý nghĩ này, cảm thụ

thương thế một chút, lúc này hai tay của hắn đã mọc ra hơn phân nửa, mặc dù

vẫn máu thịt mơ hồ nhưng đã có đủ hình thái, so với trước đã khá hơn nhiều.

"Tiếp tục trốn!" Hứa Thanh cúi đầu, đang muốn tiếp tục bỏ chạy, nhưng lúc

này đây không đợi hắn đi ra vài bước, bước chân Hứa Thanh đột nhiên đình trệ,

con ngươi co rút lại nhìn về phía trước.

Ngay phía trước hắn, trong rừng …có một thân ảnh đi ra.

Đó là một cái lão giả.

Toàn thân lão giả này mặc một bộ trường bào màu tím, mặc dù trên mặt đều

là nếp nhăn nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời, trên người còn có một loại

cảm giác nho nhã.

Lão đứng ở nơi đó, nhưng cả người giống như không hợp với khu rừng rậm

âm u trong cấm khu vậy, ngoài thân thể còn xuất hiện từng trận vặn vẹo, khiến

cho ánh sáng chiếu trên người của lão tựa hồ cũng bị từng trận vặn vẹo dẫn dắt

theo.

Trong tay của lão còn cầm một quân cờ màu đen, khi Hứa Thanh nhìn lão

thì ánh mắt của lão cũng quét tới, nhìn qua thân thể máu thịt mơ hồ của Hứa

Thanh.

"Thu độc lại."

Hứa Thanh cúi đầu thu hồi độc của mình, đáy lòng vẫn cảnh giác như trước,

nhưng hắn biết rõ đối với người trước mặt này, bất kể từ thực lực hay là thân

phận thì hắn đều chỉ có thể nghe lời.

Lão giả trước mắt hắn …chính là Thất gia, Phong chủ đệ thất phong của

Thất Huyết Đồng.

Nhưng Hứa Thanh vẫn lưu lại một đường lui, mặc dù hắn thu hồi hộp

nguyện vọng nhưng vẫm tồn lại pháp lực ở bên trong, để phòng ngừa tình

huống cực đoan thì hắn sẽ lập tức kích phát khỏa độc đan này.

Hầu như ngay khi Hứa Thanh thu độc lại thì thân ảnh của Thất gia lập tức

mơ hồ, lúc xuất hiện đã thình lình ở sau lưng Hứa Thanh và lão nhìn về phía

rừng rậm. Mà giờ khắc này, ba tu sĩ Kim Đan kia sau khi bộc phát tốc độ cao

nhất, cũng đã ngay lập tức lao ra từ trong rừng.

Chỉ là ngay khi lao ra thì sắc mặt của ba người này bỗng nhiên đại biến,

nháy mắt liền dừng lại và hô hấp dồn dập, vẻ mặt của ba người cũng trở nên

căng thẳng, theo bản năng lui ra phía sau.

Nếu như ở bên trong Thất Huyết Đồng thì có lẽ bọn họ sẽ không như thế,

bởi vì bọn họ kết luận Thất Huyết Đồng sẽ không dám động thủ với mình ở

trước mặt công chúng, nhưng nơi đây là cấm khu, ba người bọn họ không dám

đánh cược.

Ba người bọn họ do dự, tên Kim Đan ở chính giữa bỗng nhiên kiên quyết,

lão chắp tay một cái và thấp giọng mở miệng.

"Bái kiến Phong chủ đệ thất phong."

"Người này đã gây nên đại họa, đả thương thiên kiêu của Lăng Vân Kiếm

tông ta, còn chiếm đoạt mệnh đăng của tông môn chúng ta, chúng ta tiếp nhận

mệnh lệnh của Lăng Vân lão tổ, truy nã xử lý hắn, mong Thất gia thứ lỗi."

Thất gia bình tĩnh liếc mắt nhìn ba người này, phất phất tay.

Trong thời gian ngắn, từ hư vô bỗng nhiên bộc phát một cỗ lực lượng mênh

mông động trời khó có thể hình dung, ngay ở phía trên ba người trực tiếp hóa ra

một cái miệng to lớn, trong khi sắc mặt ba người Kim Đan đại biến, trong chớp

mắt thì cái miệng lớn này chợt nuốt xuống, lập tức thôn phệ cả ba người!

Âm thanh nhấm nuốt vang vọng ở trong khu rừng yên ắng, lộ ra cảm giác vô

cùng tàn nhẫn.

Thân thể Hứa Thanh chấn động nhìn một màn này, rồi lại quay sang nhìn

Thất gia, trong khi hắn mở to miệng không biết phải nói cái gì, thì Thất gia đã

chắp tay sau lưng đi về phía xa xa, thanh âm cũng lập tức truyền đến.

"Thất thần làm gì, mau trở về, ta còn một bàn cờ chưa chơi xong đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi