Lời nói từ nãi nãi của Ngôn Ngôn vang vọng khắp thiên địa, truyền tới khắp
toàn bộ tông môn Thất Huyết Đồng.
Hứa Thanh trầm mặc.
Đội trưởng bên cạnh và Tam sư huynh cũng lập tức nhìn về phía hắn, ngay
cả Nhị sư tỷ cũng không còn truyền âm nữa mà quay qua nhìn Hứa Thanh.
Còn có Thất gia phía trước cũng quay đầu nhìn về Hứa Thanh, trong mắt lộ
ra vẻ tán thưởng.
"Khá lắm, có phong phạm năm đó của vi sư."
Thất gia nói xong liền dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn
qua ba người đệ tử khác, chỉ là khi đảo qua Nhị đệ tử thì lão liền tự động không
để ý đến, trọng điểm là nhìn về lão Đại và lão Tam.
Mà chỗ lão Tam thì Thất gia hơi suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng
không để ý đến, vì vậy ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người lão Đại.
"Ngươi cũng nên học tập một ít từ sư đệ của ngươi đi!"
"Nếu ta cũng tuấn tú soái ca như hắn thì ta cũng có thể nha, khuôn mặt này
của tiểu Thanh, có dùng pháp thuật...Cũng rất khó bắt chước được đấy!" Đội
trưởng ủy khuất, còn hơi hậm hực.
Cùng lúc đó trên bầu trời, còn có người hậm hực thậm chí còn tức giận
nhưng không cách nào phóng thích hơn cả y, chính là Lăng Vân lão tổ, tất cả
cảm xúc của lão lúc này đều bị hóa thành nghẹn khuất, lão nhìn chằm chằm vào
Đông U thượng nhân, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lão không ngờ chỉ là một tên dân đen, Huyết Luyện Tử muốn bảo vệ người
trong tông của mình thì cũng đành, vậy mà không ngờ cái lão bà bình thường
không quan tâm thế sự này, lại có thể trực tiếp mở miệng che chở người khác
trước mặt người của Liên Minh Thất Tông.
Nghĩ đến tôn nhi của mình bị thương nặng đến nỗi sinh tử không biết, nghĩ
đến mệnh đăng của tông môn mình bị đoạt, nghĩ đến lần này tới đây không hề
thuận lợi, nghĩ đến Thất Huyết Đồng đã có đủ tư cách lên làm thượng tông,
thậm chí thực lực tổng thể còn không hề yếu hơn bất kỳ một tông nào trong bảy
thượng tông.
Tất cả những thứ này khiến cho đôi mắt của lão lúc này tràn ngập tơ máu,
nhưng lão biết rõ bây giờ mình đã vô pháp ngăn cản chuyện Thất Huyết Đồng
tấn chức trở thành thượng tông, dù sao Liên Minh Thất Tông cũng là liên minh
theo đúng tên gọi hay nghĩa đen, không phải là do một tông cầm quyền hoặc có
thể thao túng.
Nguyên Lão Viện có tám người, một người Minh chủ và bảy vị lão tổ, tất cả
đều cùng gắn kết chung lợi ích với nhau, nhưng tất nhiên ở giữa cũng vẫn có
những xung đột hay không đồng lòng, đó là chuyện hết sức bình thường.
Bây giờ Thất Huyết Đồng đã thể hiện ra sự cường hãn của mình, nhất là cái
pháp bảo Cấm Kỵ kia, thứ này chẳng những khiến cho đối phương có tư cách
trở thành thượng tông, mà thậm chí sau khi Thất Huyết Đồng gia nhập liên
minh, còn giúp cho thực lực của liên minh cũng tăng lên một mảng lớn.
Lợi ích của việc này, lão ngẫm nghĩ trong lòng liền biết, thì tất nhiên những
người khác cũng sẽ ngầm đồng ý, thậm chí khi lão nhớ lại một loạt những kế
hoạch của Thất Huyết Đồng đã bày ra, lão không tin Thất Huyết Đồng không
liên hệ từ trước với người bên trong Liên Minh Thất Tông.
Vì vậy lúc này lão cũng chỉ nghiến răng, buông lời.
"Thất Huyết Đồng trả mệnh đăng trở lại, thì Lăng Vân Kiếm tông ta sẽ toàn
lực hỗ trợ việc Thất Huyết Đồng gia nhập liên minh! Nếu không, tự gánh lấy
hậu quả! Là địch hay bạn, Huyết Luyện Tử ngươi tự cho một câu trả lời đi!"
Nói xong, Lăng Vân lão tổ giơ tay phải lên, một ngón tay chỉ lên bầu trời,
huyết thụ (cây máu) trên bầu trời đã ngưng tụ đến trình độ nhất định, lập tức hơi
trầm xuống như muốn phủ xuống Thất Huyết Đồng.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Thất Huyết Đồng nổi lên cuồn cuộn
uy áp, mà Huyết Luyện Tử thì phẫn nộ mà cười rộ lên.
"Thú vị, Lăng Vân ngươi quả thật không ít ý niệm độc ác, Thất Huyết Đồng
ta gia nhập vào liên minh mà còn cần phải hi sinh lợi ích của đệ tử sao, vậy thì
đệ tử tông khác sẽ nhìn tông ta thế nào?"
"Tương lai nếu có chỗ tốt lớn hơn, có phải là cả đám đệ tử của tông ta cũng
sẽ bị hi sinh hay không? Minh hữu sẽ nhìn tông ta như thế nào, phải chăng
tương lai ta cũng có thể hi sinh bọn họ? Thể diện của tông ta, đã bị ngươi làm
hao tổn bao nhiêu?"
"Lăng Vân lão quỷ, những lời này của ngươi, đáng bị tru tâm."
"Xem ra, ngươi không tin pháp bảo Cấm Kỵ của tông ta, coi thường ư?"
Huyết Luyện Tử nghe vậy, ánh mắt liền trở nên lăng lệ ác liệt, tay phải trực
tiếp vung lên và thiên địa lập tức nổ vang, trong khi thần sắc các lão tổ của Liên
Minh Thất Tông bốn phía trở nên ngưng trọng, trên Hải Thi tộc, tấm cổ kính
thanh đồng cực lớn kia ngay lập tức chuyển động, trực tiếp quay mặt kính về
phía Thất Huyết Đồng, hoàn toàn khóa chặt Lăng Vân lão tổ, lập tức có một con
mắt ở trên bảy pho tượng Tổ Thi bỗng nhiên mở ra.
Trong con mắt này không hề có con ngươi, chỉ có một mảnh huyết sắc, ngay
một khắc mở ra thì một luồng gió lạnh giống như có thể đóng băng Cửu Thiên
trực tiếp bao phủ ở phía trên Thất Huyết Đồng, mà ở bên trong mặt gương của
cổ kính, cũng lập tức hiện ra thân ảnh Lăng Vân lão tổ.
Lăng Vân lão tổ biến sắc, một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt lập tức
ầm ầm bộc phát ở trong tâm thần lão, đã bao nhiêu năm rồi, đã từ rất lâu lão
không cảm thụ qua loại cảm giác nguy cơ thế này.
Đó là cảm giác toàn bộ máu thịt trong thân thể run rẩy, đó là linh hồn run sợ,
đó là lúc sinh mệnh cũng phát ra tiếng gào thét bén nhọn tựu như đối mặt cùng
thiên địch, tựu như bị đối phương nắm chắc sinh tử trong tay, bắt được thần hồn
của lão.
Cái loại cảm giác trong nháy mắt liền có thể tử vong này khiến cho tâm thần
của Lăng Vân lão tổ chấn động mãnh liệt, tu vi ngập trời bộc phát, muốn dốc
sức chống cự.
Giờ phút này bên phía Hải Thi tộc, trong cổ kính thanh đồng truyền ra một
âm thanh lạnh như băng.
"Sinh tử, phán định!"