"Bái kiến Minh chủ!"
"Bái kiến Minh chủ!" Giữa không trung, thần sắc của từng vị lão tổ Liên
Minh Thất Tông đều trở nên nghiêm nghị, cung kính cúi đầu về phía gương mặt
ở trên bầu trời kia.
Một màn này khiến cho hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, trong mắt
của đội trưởng bên cạnh hắn cũng lóe lên tia sáng, Thất gia ở phía trước cũng
ngẩng đầu nhìn tới, trong miệng nhẹ giọng thì thào.
"Cảnh giới thứ hai của Quy Hư, vạn hóa hư thật..."
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng dấy lên gợn sóng cực
lớn, cũng chậm rãi lộ ra khát vọng, hắn cũng muốn trở nên cường đại như thế.
Giờ phút này Huyết Luyện Tử cũng thở sâu, cúi đầu về phía gương mặt cực
lớn kia và đồng ý việc này.
Trong nháy mắt tiếp theo, gương mặt trên bầu trời tiêu tán.
Giữa không trung, sắc mặt của Lăng Vân lão tổ vô cùng khó coi, lão hất tay
áo lên cuốn những đệ tử trong tông vốn hùng hổ lao tới đây, về sau lại trở thành
run rẩy và kinh hãi vì những sự tình vừa diễn ra, tiếp đó liền hóa thành cầu vồng
vọt đi xa.
Mà những vị lão tổ của tông khác cũng đều chắp tay về phía Huyết Luyện
Tử và Đông U thượng nhân, mỗi người đều tự phần mình bay đi. Mà trong đó
thì lão tổ của Huyền U tông là một nữ tử, nhưng không hề thấy rõ bộ dáng,
trước khi đi người này hơi liếc mắt quét qua đỉnh núi đệ thất phong một cái,
giống như nở một nụ cười sau đó mới quay người rời đi.
Chỉ có lão tổ Linh Hà Cốc và lão tổ Thiên Giám Bảo tông còn lưu lại, không
hề lập tức rời đi.
Bọn họ một nam một nữ, nữ dáng vẻ mềm mại, nam mặt râu ria rậm rạp, bất
kể dung nhan hay là khí tức thì bọn họ đều tràn ra một cảm giác vô cùng siêu
nhiên, trong mắt còn có từng tia sáng lóng lánh tỏa ra, cả hai đều nở nụ cười về
phía Huyết Luyện Tử và Đông U thượng nhân, trên mặt toát ra vẻ hồi ức.
Hiển nhiên là bốn người bọn họ có quan hệ không giống tầm thường, trước
kia cũng có kỳ ngộ, giờ phút này chuyện lớn đã thành nên cũng không cần giấu
giếm gì nữa.
"Chúng ta chờ ngươi ở liên minh."
"Huyết Luyện lão đệ, hoan nghênh ngươi gia nhập liên minh!"
Huyết Luyện Tử cười ha ha, thần sắc của Đông U thượng nhân cũng nhẹ
nhõm. Sau khi ôn chuyện một phen thì lão tổ Linh Hà Cốc và lão tổ Thiên Giám
Bảo tông cáo từ, đạp trên bầu trời trở về đại lục Vọng Cổ.
Theo mọi người rời đi, theo Thất gia thu đồ đệ kết thúc, Huyết Luyện Tử
cũng công bố toàn bộ bố cục lần này của Thất Huyết Đồng cho bát phương đều
biết.
Thất Huyết Đồng sẽ gia nhập vào liên minh, Liên Minh Thất Tông trở thành
Liên Minh Bát Tông, ít ngày nữa sẽ di chuyển qua đó.
Toàn bộ đệ tử Thất Huyết Đồng sau khi hoàn toàn hiểu ra chuyện này, tâm
thần của mọi ngiời đều trở nên kích động, luồng kích động này kéo dài bảy tám
ngày cũng cũng không hề giảm bớt, toàn bộ tông môn cũng tràn đầy cảm giác
vui sướng mãnh liệt, mỗi ngày đều có người nói về những chuyện này.
Ngược lại với không khí trong tông, bên Hứa Thanh lại thoáng cái trở nên
an tĩnh lại, mặc dù đã trở thành Tứ điện hạ của đệ thất phong, nhưng trong
khoảng thời gian này hắn đều đang dùng toàn lực để thích ứng với chiếc mệnh
đăng thứ hai ở trong cơ thể.
Mà tông môn cũng không có ý hỏi đến hai ngọn mệnh đăng của hắn, đây
cũng là một dạng ngầm đồng ý.
Cho khi lại trôi qua mấy ngày, tông môn liền truyền ra một đạo thông cáo.
Ba ngày sau Thất Huyết Đồng sẽ tổ chức một đội đàm phán, do lão tổ và
Thất gia dẫn đầu, đi đến Liên Minh Thất Tông trong đại lục Vọng Cổ, đi tới
hiệp thương chi tiết tất cả những chuyện như gia nhập và di chuyển tông môn.
Di chuyển và sáp nhập một tông tuyệt đối không phải việc nhỏ, trước đó
phải có rất nhiều chuyện cần đàm phán và hiệp nghị.
Cùng tới tham dự, còn có đội trưởng và Tam điện hạ, cùng với mấy vị điện
hạ của các phong khác.
Tất nhiên cũng có Hứa Thanh, hắn được an bài trở thành người dự thính, chỉ
đi theo tham dự và quan sát mà thôi.
Lần này Liên Minh Thất Tông đã thu liễm tất cả sự ngạo mạn, cũng đã bình
ổn các loại thái độ, dùng lễ nghi cao quý để đón tiếp bọn họ đến.
Mà một đêm trước khi xuất phát, Hứa Thanh đã mơ một giấc mơ.
Những năm này hắn rất ít khi nằm mơ.
Trong mơ hắn trở về thời còn bé, về tới bên cạnh phụ mẫu, về tới tòa thành
trì mà hắn sinh ra.
Khi đó, hắn chưa là một đứa trẻ lang thang.
Khi đó, hắn còn có một mái nhà hạnh phúc.
Khi đó, hắn còn không hiểu thế giới này là một thế giới tàn ác ăn thịt người.
Trong mơ, bộ dạng phụ mẫu của hắn có chút mơ hồ, hắn rất cố gắng ghi nhớ
hình dáng của bọn họ, nhưng những hình dáng này vẫn dần dần trôi qua trong
năm tháng, cái này không liên quan tới tu vi, đó là bản năng của con người.
Nhưng hắn, lại nhớ rất rõ ràng ca ca của mình.
Hắn có ca ca.
Ở trong mơ, hắn và ca ca có quan hệ rất tốt, hai người cùng nhau lớn lên,
cùng nhau chơi bùn, cùng nhau cười toe toét, cùng nhau đi vào học đường, cùng
nhau lặng lẽ trò chuyện trong đêm.
Mà khi Hứa Thanh còn bé thì thân thể của hắn rất yếu ớt, mỗi một lần hắn bị
khinh thường đều là ca ca của hắn chạy tới đánh người ức hiếp hắn chạy đi, sau
đó nâng hắn đã té ngã đứng dậy, tiếp đó liền vuốt đầu hắn, giọng nói rất điềm
đạm mang theo ấm áp.
"Đệ đệ, đừng khóc, có ca ca đây."