QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng đang ở bên ngoài, ném một quả táo về phía Pháp Thuyền của

Hứa Thanh.

Bởi vì lớp phòng hộ vẫn còn, khiến cho quả táo kia bay tới liền đụng phải

lớp phòng hộ, nhưng mà đội trưởng cũng dùng một luồng lực lượng kỳ dị bao

lên quả táo, khiến cho nó va vào lớp phòng hộ nhưng lại không hề vỡ ra mà lại

bắn ngược trở về.

Sau khi rơi vào trên tay, y lại cắn một miếng, sau đó lại ném ra, bộ dáng như

chơi ném táo rất là vui, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh đi ra, liền vẫy vẫy tay gọi

hắn.

"Tiểu Thanh, đêm nay ngươi có bận không?"

Hứa Thanh đưa mắt nhìn đội trưởng ăn được một nửa quả táo trong tay, nhẹ

gật đầu.

"Bận."

"Ngươi đi theo giúp ta làm chút việc nhỏ, dạo gần đây ta thiếu tiền, định lấy

ngón tay của Hoàng ngu ngốc bán đi, cũng đã thương lượng xong với Hoàng

ngu ngốc rồi, gã cũng đã đi chuẩn bị tiền, đêm nay liền giao dịch." Ánh mắt đội

trưởng lóe sáng, thấp giọng mở miệng.

"Ngươi có đi cùng hay không, lần trước ngươi về thăm nhà thì ta cũng đã

từng đi cùng ngươi rồi đấy." Đội trưởng ho khan một tiếng.

Hứa Thanh đi ra khỏi Pháp Thuyền, sau khi đến trên bờ liền hỏi.

"Giao dịch ở đâu?"

"Ở chân núi Huyền U tông." Đội trưởng thấy Hứa Thanh đồng ý, vui vẻ

đứng lên đưa cho Hứa Thanh một quả táo, choàng tay ôm vai Hứa Thanh, thần

thần bí bí mở miệng.

"Tiểu Thanh, vẫn là ngươi tốt với đại sư huynh, lão Tam kia vừa nghe ta nói

tới đây liền lập tức chạy mất dạng, ngươi yên tâm, đại sư huynh cũng rất thương

ngươi, dạo gần đây ta đang cân nhắc vạch ra một đại kế, đến lúc đó chúng ta lại

cùng nhau kiếm lợi."

"Đi vào trong đó giao dịch, ngươi không sợ có bẫy sao?" Hứa Thanh hỏi

một câu.

Trong mắt đội trưởng lộ ra quang mang hưng phấn, thấp giọng nói.

"Ta cũng đang chờ mong đấy."

"Huống hồ, nếu có ngươi ở cùng một chỗ mà nói, nếu thật xảy ra chuyện thì

lão đầu tử nhất định sẽ tới, nếu như chỉ có một mình ta mà nói …đoán chừng

lão đầu tử cũng không thèm quan tâm." Đội trưởng trừng mắt nhìn qua.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng một cái thật sâu, hơi gật nhẹ đầu.

Hai người thừa dịp ban đêm, rất nhanh liền rời khỏi bến cảng rồi đi thẳng

đến thành khu của Huyền U tông, tốc độ đi của bọn họ rất nhanh, đến nửa đêm

đã đi tới chân núi của Huyền U tông, đây chính là nơi đã ước định trước của đội

trưởng và Hoàng Nhất Khôn.

Nơi đây có một cái lương đình, cách đó không xa chính là sơn môn của

Huyền U tông.

Trong bóng đêm, sơn môn của Huyền U tông cao vút trong mây, mặc dù

cũng có lốm đa lốm đốm những ngọn đèn dầu đang cháy, nhưng tổng thể nhìn

qua vẫn là một mảnh đen nhánh, nhất là pho tượng tồn tại trên đỉnh núi kia,

dưới ánh trăng chiếu sáng, từng đường nét của pho tượng rất là rõ ràng.

Đó là một bức tượng Huyền U Cổ Hoàng đứng ở trên đỉnh núi, đưa mắt

nhìn ra biển cấm xa xa.

Dù khoảng cách hơi xa, nhưng Hứa Thanh vẫn có thể cảm nhận được uy áp

cực kỳ khủng bố tràn ra từ trên pho tượng này, hiển nhiên pho tượng này cũng

không phải là vật tầm thường.

Mà toàn bộ sơn môn của Huyền U tông cũng tạo cho Hứa Thanh một cảm

giác cực kỳ thần bí.

Dẫu sao từ trên ý nghĩa chân chính mà nói, đệ thất phong chính là chi nhánh

của Huyền U tông hình thành, công pháp của bọn hắn cũng có điểm chung, mà

Minh chủ liên minh bây giờ cũng xuất thân từ Huyền U tông, là sư huynh của

lão tổ thế hệ này của Huyền U tông.

Về phần lão tổ thế hệ này của Huyền U tông, hôm ấy Hứa Thanh đứng xa xa

trong Thất Huyết Đồng liếc mắt nhìn qua, nhưng tổng thể đã bị sức mạnh che

lấp cho nên hắn cũng không nhìn rõ được gì cả.

Trong khi đang quan sát tông môn Huyền U tông từ xa, đội trưởng ngồi bên

cạnh bỗng thấp giọng mở miệng.

"Tính toán thời gian, có lẽ Hoàng ngu ngốc kia không sai biệt lắm sắp tới

rồi."

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, cùng đội trưởng chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một nén nhang qua đi, thân ảnh của Hoàng

Nhất Khôn vẫn không xuất hiện, đội trưởng nhướn lông mi lên đang định lấy

ngọc giản truyền âm ra để hỏi gã, nhưng bọn họ không hề chú ý tới, bên trên

bầu trời có một đạo thân ảnh đang từ bên ngoài liên minh bay tới.

Thân ảnh này dùng tốc độ cực nhanh, trong lúc im hơi lặng tiếng liền cứ thế

đi vào trong trận pháp của liên minh, sau đó bước một bước liền đi tới bên

ngoài sơn môn của Huyền U tông, đang định đi lên đỉnh núi, giống như chú ý

thấy Hứa Thanh và đội trưởng ở dưới chân núi, thân ảnh này bỗng dừng lại trên

bầu trời và cúi đầu nhìn xuống.

Ngay khi hơi dừng lại, bộ dáng của người này cũng đã lộ ra.

Đây là một người nữ tử gợi cảm quyến rũ.

Một đầu tóc đen dài khoác qua vai, được nàng dùng một sợi dây hồng phấn

nhẹ nhàng buộc lại, trên người là một bộ váy màu tím như những ngôi sao, tỏa

sáng phát quang, bốn phía còn có sương mù nhẹ bao phủ, nhìn qua giống như là

một tiên tử vậy, không phải người trong trần thế.

Mặt nữ tử này trắng như hoa lê, eo thon như liễu, hai hàng lông mày quyến

yên giống như nhăn lại không phải nhăn, một đôi mắt ẩn tình giống như thích

lại không phải thích, nhìn qua tuổi giống như thiếu nữ, nhưng nhìn kỹ lại thấy

trong ánh mắt uẩn một nét như thiếu phụ.

Giống như không có chuyện gì trên thế gian này mà nàng không biết, dường

như chỉ cần ngươi cử động một cái, nàng sẽ liền biết tâm ý của ngươi như thế

nào, mà những gì ngươi trải qua thì nàng cũng đã trải qua, nhân sinh ngươi chưa

từng trải qua nàng cũng từng trải qua, còn phong phú hơn cả ngươi.

Lúc này nàng đứng ở trên bầu trời ngó xuống chân núi, ánh mắt rơi vào trên

người Hứa Thanh thì lập tức khẽ cười một tiếng, cất bước đi tới.

Bước một bước ở trên không trung, bước sau đã ở chân núi, theo nàng đến

thì một cỗ uy áp mênh mông không cách nào hình dung lập tức từ trên người

nàng tản ra, khiến cho sắc mặt của Hứa Thanh và đội trưởng lập tức đại biến,

vừa muốn lui ra phía sau thì trên trời bỗng có một tiếng ngâm khẻ truyền đến.

"Các ngươi đừng nhúc nhích."

Chỉ một câu, lại giống như pháp lệnh vậy, thân thể đội trưởng run lên và lập

tức nhận ra đối phương chính là lão tổ Huyền U tông, đạo hiệu là Tử Huyền

Thượng Tiên.

Hứa Thanh thì không biết được thân phận của nàng, nhưng trái tim chấn

động mãnh liệt và thân thể lại không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể đứng

im nhìn người nữ tử gợi cảm quyến rũ từng bước đi tới, mà nữ tử này cũng bỏ

qua đội trưởng, trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Thanh, một làn gió thơm lập tức

tản ra chung quanh.

Một gương mặt kinh tâm động phách lại thành thục xinh đẹp, còn vô cùng

mịn màng lộ ra, trong hai tròng mắt có đừng đạo ánh sáng tỏa ra, tạo cho người

ta một cảm giác giống như thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.

Ngay khi Hứa Thanh vô cùng khẩn trương trong lòng, ánh mắt nữ tử này

liền chiếu thẳng vào đôi mắt của Hứa Thanh, sau đó chậm rãi nhìn xuống

miệng, đến xương quai xanh, đến ngực, đến bụng.

Ánh mắt của nàng như đang kéo sợi, vô vùng ưu nhã chậm chạp.

Cuối cùng liền giơ một ngón tay lên, khẽ nâng nhẹ cái cằm của Hứa Thanh,

thổ khí như lan.

"Tiểu bằng hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi, đã muộn như vậy ngươi còn tới

Huyền U tông của ta, đã đi lạc đường rồi đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi