QUANG ÂM CHI NGOẠI

Dưới ánh mắt của Hứa Thanh, sau khi lão thái thái cho lão đầu ăn xong một

nửa bát cháo huyết sắc, bà bỗng nhiên giơ tay lên, đột nhiên tách đầu của lão

đầu ra khỏi người.

"Lão đầu tử, đến lượt ngươi cho ta ăn!" Âm thanh của lão thái thái vô cùng

khàn khàn, tựa như hai hòn đá va vào nhau vậy, cực kỳ chói tai.

Thi thể vẫn treo như trước, phía trên vẫn là một xâu dây thừng, chính giữa là

một mảnh hư không, mặc dù đầu người không còn ở đó nhưng chúng nó vẫn

bảo trì bộ dạng lúc trước, vẫn không hề nhúc nhích.

Về phần lão thái thái, bà hài lòng đặt đầu của lão đầu ở một bên, sau đó liền

giơ tay tách đầu của mình ra, đặt lên trên cổ của lão đầu cùng với sợi dây thừng

thắt cổ bên trên.

Thân thể cũ thì sờ đến đầu lâu của lão đầu, rồi đặt lên trên cổ của mình.

Sau khi thay đổi đầu người, trong con mắt của lão đầu đột nhiên lộ ra quang

mang âm u, cầm lấy chén cháo, đút từng ngụm từng ngụm cho lão thái thái đang

há miệng trên cái xác thắt cổ.

Bọn họ giống như rất tương thân tương ái, nhất là khi cho ăn, lão đầu giống

như còn lo lắng người bạn già của mình bị phỏng, cho nên khi đút còn thường

đưa lên miệng mình thổi qua một hơi gió lạnh, sau đó mới lại đưa vào trong

miệng lão thái thái.

Một màn này quả thực vô cùng quỷ dị, đồng thời lại vô cùng quái gở.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, không có đi quấy rầy mà lặng lẽ nhìn chúng

nó đang đút từng ngụm từng ngụm cho nhau ăn, cho đến một lát sau hắn phát

hiện hình như đối phương cũng không có ý định tự thân ra tay với mình, vì vậy

hắn dự định rời đi.

Nhưng ngay khi hắn quay người đi ra vài bước, lão đầu đang tương thân

tương ái với bạn già của lão lập tức quay đầu, trực tiếp nhìn Hứa Thanh, vị trí

của căn phòng cũng lập tức cải biến, lần nữa xuất hiện đã đặt ở trước mặt Hứa

Thanh.

Đồng thời cũng nhếch miệng há ra cái miệng rậm rạp, lộ ra hàm răng sắc

bén cao thấp không đều, cùng nhau truyền ra âm thanh âm u.

"Nhi tử đã về rồi, ngươi có muốn tới húp cháo không?"

Hứa Thanh nghe thấy như thế, bình tĩnh liếc mắt nhìn thứ quỷ dị trước mặt

và đi về phía của nó, mà lúc này phía dưới chân của hắn cũng truyền ra một âm

thah nuốt nước miếng.

Thậm chí còn có một bãi dịch nhờn tràn ra từ bên trong cái bóng của hắn,

những nơi chảy đến mặt đất đều lập tức bị ăn mòn, đây chính là nước bọt mà

Tiểu Ảnh không khống chế nổi chảy ra.

Rõ ràng là nó đang cực lực kiềm chế bản thân.

Một màn này lập tức để cho thần sắc của lão đầu và lão thái thái biến hóa.

"Ăn đi." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Lời nói vừa ra, Ảnh Tử vốn đã nhẫn nại đến cực hạn, chớp mắt liền vùng lên

từ phía sau Hứa Thanh, một gốc cây khổng lồ màu đen cũng lập tức hiển hóa ra.

Phía trên rập rạp vô số con mắt, giờ phút này tất cả đều đồng loạt mở ra, hơn

nghìn con mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào lão đầu và lão thái thái, còn có một

cái miệng há rộng thổi ra gió lạnh kinh khủng.

Một màn này khiến cho toàn thân lão đầu và lão thái thái run lên, trong mắt

lộ ra vẻ hoảng sợ, nhà gỗ trong chốc lát trở nên mơ hồ, muốn bỏ chạy nhưng

vẫn đã chậm.

Tiểu Ảnh nhào tới, khu vực gần đó ngay lập tức hóa thành ảnh vực màu đen,

tất cả đều bị bao phủ vào bên trong, lúc này chỉ có âm thanh nhấm nuốt và kêu

gào thê lương không ngừng truyền ra, cho đến một lát sau theo ảnh vực thu nhỏ

lại, Tiểu Ảnh lại trở lại dưới chân Hứa Thanh, cũng truyền ra một đợt chấn động

vui sướng và thỏa mãn.

"Ăn...ngon…"

Bởi vì quỷ dị đã tử vong cho nên sương mù bốn phía cũng nhanh chóng tiêu

tán, sau thời gian mấy cái hô hấp liền hoàn toàn không thấy tung tích nữa, Hứa

Thanh tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh nhìn thấy đội trưởng cũng đang đi tới.

Đội trưởng vừa đi, vừa ăn một quả táo màu đen.

Có thể nhìn thấy trên quả táo này cũng phong ấn một đạo quỷ dị, bộ dạng

cũng tương tự như lão nhân và lão thái kia, lúc này chúng nó đang phát ra âm

thanh kêu gào thê lương thảm thiết, đang bị đội trưởng ăn tươi từng miếng từng

miếng.

Sau khi thấy Hứa Thanh thì đội trưởng vừa ăn vừa giơ tay lên chào hỏi, cho

đến khi hai người đi cùng nhau là đội trưởng đã ăn xong quả táo, trên mặt giống

như vẫn còn dư vị, liếm liếm khóe miệng nhìn Hứa Thanh.

"Mới ăn lửng dạ, chúng nó lại khơi gợi cơn thèm ăn của ta rồi, nếu không

chúng ta lại đi chung quanh đây tìm thêm xem?"

Nghe lời đội trưởng nói thì Ảnh Tử phía dưới cũng nhanh chóng bay ra,

truyền ra cảm xúc khát vọng với Hứa Thanh, bên trong còn mang theo một tia

cầu khẩn, tựa như làm nũng, giống như nó cũng chưa no nê mà còn hơi khát.

Vì vậy Hứa Thanh liền nhẹ gật đầu.

Một màn này khiến cho lão tổ Kim Cương Tông vô cùng cảnh giác, lão cảm

thấy kỹ thuật nịnh nọt của Tiểu Ảnh hình như đã phát triển, một luồng cảm giác

nguy cơ mãnh liệt lập tức ập tới trong lòng lão.

"Thế mà còn biết làm nũng? Quá phận! Đáng ghét!"

Trong khi lão tổ Kim Cương Tông lo lắng, Hứa Thanh và đội trưởng chậm

rãi bước đi từng bước về phía trước, tìm kiếm quỷ dị, chỉ là loại vật quỷ dị này,

lúc không muốn gặp phải thì chúng nó sẽ tự mình xuất hiện, nhưng hôm nay hai

người Hứa Thanh cố tình đi tìm thì nhất thời nửa khắc lại không tìm được.

Mặc dù không tìm được quỷ dị nhưng theo bọn họ đi tới, chỉ chốc lát sau ở

trên mặt đất héo rũ và tràn ngập dị chất, bọn họ đã tìm được một mảnh tiên linh

thảo.

"Nơi đây thế mà lại có linh thảo?" Sau khi đội trưởng khi thấy cũng phải

kinh ngạc mở miệng.

Với hoàn cảnh của Thái Ti Độ Ách Sơn, trên căn bản là không cách nào sinh

trưởng ra linh thảo, mà loại tiên linh thảo này cũng chỉ sinh trưởng ở nơi không

có dị chất, thường thường đều được các thế lực chọn ra một khu vực, dùng trận

pháp xua tán dị chất sau đó mới có thể trồng.

Cho nên khi mảnh Tiên Linh Thảo xuất hiện ở đây, liền lộ ra cảm giác bất

thường, nhất là lá cây chúng nó rất nhỏ, hiển nhiên là trưởng thành cũng có chút

khó khăn, cái này có thể lý giải, nhưng thứ khiến người ta kỳ quái hơn, là khu

vực linh thảo sinh trưởng lại là một tuyến đường dài, một đầu lan tràn đến thâm

sơn còn một đầu chính là hướng về phía Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà.

Hứa Thanh ngồi xổm người xuống, lấy một gốc linh thảo xem xét, lại sờ lên

chỗ bùn đất linh thảo sinh trưởng, lại nhìn Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, sau đó trầm

thấp mở miệng.

"Phía dưới này, có một mạch nước ngầm."

Đội trưởng cũng nheo mắt lại nhìn mặt đất, rất nhanh trong mắt y lập tức lộ

ra một tia quang mang âm u, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua lớp bùn đất

nhìn thấy phía dưới, sau mấy thời gian hô hấp đội trưởng liền nở nụ cười.

"Thật là to gan, đây chính là dẫn một mạch nước ngầm từ Uẩn Tiên Vạn Cổ

Hà chúng ta ra đó nha." Đội trưởng ngẩng đầu lên, nhìn theo tuyến đường chạy

thẳng vào núi sâu, thân thể nhoáng một cái lập tức tới gần.

Hứa Thanh nhíu mày, hắn cảm thấy làm như vậy không ổn thỏa, nhưng thấy

đội trưởng đã đi nên chỉ có thể vội vàng đi theo, rất nhanh hai người bọn họ liền

thấy được điểm cuối cùng của mạch nước ngầm này.

Chỗ đó có một tòa mộ lớn!

Trên bia mộ có ba chữ âm u bằng máu.

Huyền U tông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi