QUANG ÂM CHI NGOẠI

Năm đoàn mệnh hỏa thiêu đốt trong cơ thể Thánh Quân Tử, kinh thiên động

địa, lúc này trong thân thể của gã tựa như có một mảnh tinh không hóa thành

biển lửa, nhìn thấy mà giật mình, chiến lực động trời.

Bên cạnh gã, là tám vị tu sĩ Nguyên Anh đang nhắm mắt đả tọa của Lăng

Vân Kiếm tông.

Trong khoảng thời gian này, vì giúp đỡ Thánh Quân Tử trấn áp kịch độc,

bọn họ cũng đã hao tổn rất nhiều tâm thần.

Chất độc kia quá mức đặc thù, thậm chí còn khiến cho bọn họ vô cùng kiêng

kị.

Coi như là Lăng Vân lão tổ, trong mắt cũng hiện lên chút mỏi mệt, vì xin

Minh chủ đưa Kim Ô vào trong cơ thể tôn nhi của mình mà lão đã hao tổn rất

nhiều tâm thần, bây giờ tận mắt nhìn thấy tôn nhi của mình khôi phục, thần sắc

cũng tràn đầy vui mừng.

"Quân nhi, tiếp theo ngươi chuẩn bị như thế nào? Bước vào Kim Đan sao?"

"Tổ phụ, ta muốn khiêu chiến Hứa Thanh, ta muốn đích thân cầm lại những

thứ mà mình đã mất!" Thánh Quân Tử trôi lơ lửng trong không trung, nhắm mắt

lại, sau một lúc lâu liền mở ra và bình tĩnh mở miệng.

“Nếu như có Kim Ô ở đây, ta không còn sợ độc của Hứa Thanh nữa, huống

hồ Kim Ô của Minh chủ cũng cấp cho ta sinh cơ kinh khủng, khiến cho chiến

lực của ta càng mạnh hơn so với trước đây, mà nói cho cùng, làm sao Minh chủ

có thể cam lòng để cho ta cứ thế mà chết..."

"Quân nhi, đây cũng là hành động bất đắc dĩ." Lăng Vân lão tổ trầm mặc,

sau một lúc lâu liền thở dài.

"Coi trọng cái thân thể này của ta mà thôi, không sao. Kính xin tổ phụ hạ

phong ấn trong cơ thể của ta, phong bế pháp khiếu toàn thân của ta, khiến cho

chúng nó không thể bị dập tắt."

"Tên Hứa Thanh này, nếu như không còn hai loại thủ đoạn ác độc đó, hắn

chỉ có ba đoàn mệnh hỏa, cho dù bây giờ hắn có thêm hai ngọn mệnh đăng thì

ta cũng có nắm chắc trấn giết hắn!"

"Đau khổ mà ta thừa nhận, ta muốn hắn phải …Nhận lại gấp mấy trăm

lần!!"

Rất nhanh, bên Lăng Vân Kiếm tông lập tức đưa một phong chiến thư đến

bên Thất Huyết Đồng!

Thánh Quân Tử muốn thách thức Hứa Thanh, là sinh tử chiến!

Chiến thư vừa đến, Thất Huyết Đồng chấn kinh, toàn bộ Liên Minh Bát

Tông cũng lập tức oanh động.

Nhưng đây là sự tình bên ngoài, lúc này Hứa Thanh đang ở trong địa

phương tạo hóa của Huyền U tông, cho nên hắn không biết gì cả, lúc này hắn

đang trợn mắt thật to nhìn Ngô Kiếm Vu đứng ở giữa không trung, nhìn gã

ngâm thơ sau đó bát phương lập tức chấn động.

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên sóng lớn, đội trưởng đằng đó cũng hít vào một

hơi, y cũng không ngờ kế hoạch của bọn họ thế mà thật sự thành công.

Hồn của con cổ xà …thế mà lại thật sự thức tỉnh một tia, tuy chỉ một tia

nhưng cũng đủ khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, thời khắc

này hồn lực đậm đặc gấp mấy lần lúc trước lập tức bộc phát trào ra.

Mà thần sắc của những đệ tử tu hành ở bốn phía cũng đều trở nên đại biến,

nhao nhao mở mắt ra hoảng sợ nhìn qua bốn phía, cũng thấy được Ngô Kiếm

Vu thần sắc ngạo nghễ đứng giữa không trung, đồng thời cũng đã nhận ra hồn

lực nơi đây đang bị kích thích tăng cao.

Một màn này khiến cho tâm thần bọn họ chấn động rất mạnh, nhưng hiển

nhiên sẽ không ngăn cản, mà tăng tốc thổ nạp.

Hứa Thanh cũng giống như vậy, hắn không dám lập tức tới gần chỗ sâu, lúc

này chỉ tạm thời khoanh chân ngồi xuống, toàn lực hấp thu hồn lực, đội trưởng

bên đó cũng là như thế, trong mắt bắn ra tia sáng vô tận, thậm chí còn hô to một

tiếng.

"Ngô Hoàng uy vũ, Ngô Hoàng khí phách!"

Ngô Kiếm Vu đứng giữa không trung đã hoàn toàn nhập tâm vào hóa thân,

vừa nghe vậy lại càng thêm ngạo nghễ.

Gã chắp tay ra sau lưng, ưỡn ngực miệt thị nhìn qua đầu lâu yêu xà trên hồ

nước, nhàn nhạt mở miệng.

"Thiên Địa Huyền Hoàng mặc ta đi, yêu xà nho nhỏ thật không xứng!"

Theo giọng nói của Ngô Kiếm Vu vang vọng, một tiếng gào thét còn động

trời hơn lần trước vang lên, trong địa phương tạo hóa này, tiếng thét xé trời

trước đó chưa từng có vang lên.

Sơn mạch bốn phía cũng lập tức rung động lắc lư, đất rung núi chuyển!

"Trấn áp ngươi mới mười vạn năm, không còn thân thể không đáng

thương!" Ngô Kiếm Vu vung tay lên, giọng nói lại càng thêm vang dội, khí chất

cũng vọt tới cực hạn nhân sinh của gã.

Lúc này thậm chí cái đầu rắn bị cột ở trên cái đinh cũng đều hơi run run,

hồn lực nồng đậm hơn mấy chục lần lập tức bộc phát ra.

Mắt thấy như thế Hứa Thanh bỗng có chút bận tâm, hắn sợ hồn của con yêu

xà kia sẽ thật sự hoàn toàn tỉnh lại, sau đó liền một ngụm nuốt mất Ngô Kiếm

Vu.

Đội trưởng cũng hít sâu một hơi, nhanh chóng cân nhắc trong lòng, cảm

thấy nếu như yêu xà thật sự tỉnh lại thì Ngô Kiếm Vu bị nuốt là thứ nhất, nhưng

y cũng còn chưa có chuẩn bị tốt, không tiện đi nhổ cái răng kia, thế nên liền

nhanh chóng mở miệng.

"Được rồi Tiểu Kiếm Kiếm, không cần nhập tâm nữa."

Ngô Kiếm Vu đứng trên giữa không trung, vừa nghe thấy đội trưởng nói

như vậy liền nhíu mày, cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Điêu dân lớn mật dám nói chuyện, dám phân cao thấp cùng bổn Hoàng?"

Lúc này trong mắt của Ngô Kiếm Vu có ba phần khinh miệt, năm phần ngạo

nghễ, còn có hai phần bá chủ, dường như đã hoàn toàn sáp nhập vào nhân vật

Huyền U Cổ Hoàng.

Dù sao thì đây cũng là mộng tưởng cả đời này của gã, cũng là mục tiêu phấn

đấu cả đời của gã, ngay khi những lời này vừa ra thì địa phương tạo hóa này lại

càng chấn động mãnh liệt hơn nữa, hình như dạng nói chuyện này của Ngô

Kiếm Vu cũng khiến cho đạo hồn đang ngủ say của con yêu xà bị kích thích

càng lớn.

Đội trưởng nhìn thấy Ngô Kiếm Vu nhập vai quá sâu, thở dài và nhìn Hứa

Thanh.

"Hứa Thanh, ngươi tới xử lý, ta lo lắng kẻ đần này chơi lớn quá, tự giết chết

chính mình mất.”

Hứa Thanh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô Kiếm Vu, hắn cảm thấy Ngô

Kiếm Vu không giống nhập vai quá sâu, tên này hẳn là đang cố ý, Hứa Thanh

liếc mắt nhìn qua, thân thể Ngô Kiếm Vu đột nhiên đình trệ, gã đang muốn mở

miệng nói gì đó, Hứa Thanh liền lấy ra một khối ngọc giản lưu lại hình ảnh.

Ngay khi nhìn thấy khối ngọc giản này, Ngô Kiếm Vu lập tức run run một

chút rồi nhanh chóng lộ ra thần sắc nịnh nọt, ánh mắt và cả khí chất, tất cả lập

tức tan biến vô ảnh, thân thể cũng từ từ hạ xuống.

"Hứa sư huynh, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, ha ha, chuyện gì cũng có

thể từ từ nói."

Mắt thấy Hứa Thanh thu hồi ngọc giản, đáy lòng của Ngô Kiếm Vu mới nhẹ

nhàng thở ra, gã không cần cẩn thận xem xét cũng có thể đoán được nội dung

bên trong của khối ngọc giản này, tám chín phần mười chính là một màn vuốt

bụng mẫu hùng trong động quật, mà trong khi xả hơi nhớ lại một màn vừa xong,

nội tâm của gã lập tức tràn đầy phấn khởi, nhịn không được mở miệng.

"Thật đã ghiền!!"

Mà giờ khắc này bởi vì Ngô Kiếm Vu không còn cải trang thành Huyền U

Cổ Hoàng nữa, đạo hồn ngủ say của yêu xà đang có dấu hiệu thức tỉnh cũng

chầm chậm khôi phục lại yên bình, nhưng mấy lần sắp thức tỉnh lúc trước cũng

đã khiến cho hồn lực ở nơi này trở nên vô cùng nồng đậm, vì vậy Hứa Thanh

cũng không có quan tâm tới Ngô Kiếm Vu nữa, nhắm mắt toàn lực thổ nạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi