Chén vỡ.
Hạt sen rơi trên mặt đất, thấm đen bạch ngọc, cũng thấm nhòa tâm linh của
Tử Huyền Thượng Tiên, giờ phút này hô hấp của nàng vô cùng dồn dập, trong
mắt đẹp mang theo một cảm giác không cách nào tin, tim cũng đập rộn lên.
"Ta vừa mới nhìn thấy ánh sáng sao?"
Tử Huyền Thượng Tiên đang muốn xác định, nhưng đạo ánh sáng kia chỉ
chợt hiện liền lập tức trôi qua!
Mà trên Đạo Huyền Sơn, lần này ánh sáng tràn ra từ bên trong cánh cửa rất
khác với ánh sáng ở trận chiến trên đạo miếu Thái Tử trong Nam Hoàng Châu
lúc trước.
Hôm ấy ánh sáng khuếch tán liên tục, lại còn sản sinh ra lực lượng thiêu đốt
cực kỳ kinh người, khiến cho toàn thân Hứa Thanh ở trong ánh sáng giống như
bị đốt cháy hòa tan, bản thân cũng phải chịu trọng thương.
Nếu không phải có sự khôi phục của thủy tinh màu tím và Kim Ô gia trì trên
thân, ánh sáng từ trong cánh cửa kia có lẽ đã thiêu cháy hắn, khiến cho hắn hóa
thành tro bụi rồi.
Dù sao cái đó cũng là mảnh vỡ của pháp bảo, vừa có tác dụng chiết xạ nội
tâm, đồng thời cũng ẩn chứa lực sát thương nhất định, chỉ bởi vì quá mức quỷ dị
cho nên lực sát thương của nó cũng không hề cố định.
Nhưng lần này không phải như thế.
Sau khi trải qua hai lần tế luyện, tia sáng bên trong cánh cửa từ liên tục đã
biến thành lập tức, uy lực cũng không còn tương tự như cũ nữa.
Ánh sáng bên trong cánh cửa lập tức tràn ra, nhưng lại nháy mắt tan biến.
Nó xuất hiện nhanh chóng mà lại tan biến cực nhanh, khiến cho người ta có
một loại ảo giác, nhất là Thánh Quân Tử, gã vì tôn nghiêm bản thân nên đã
phóng xuất ra một trận khói đen che phủ cực lớn, như vậy lại càng khiến cho
đạo ánh sáng này càng bị che lấp hơn.
Trừ phi chú ý cao độ, lại cần phải có tu vi tương đối cao, bằng không thì căn
bản là không có cách nào thấy rõ cụ thể.
Mà năng lực của nó cũng không còn là thiêu cháy nữa, mà đã nghịch chuyển
thành …đóng băng!
Đạo ánh sáng lạnh như băng chợt hiện ra rồi lập tức tỏa đến, ngay khi chiếu
vào trên người Hứa Thanh thì trực tiếp hóa thành lực lượng đóng băng, khiến
hắn nhanh chóng bị đông cứng lại.
Trong cảm thụ của Hứa Thanh, đạo ánh sáng tràn ra từ bên trong cái cửa này
tựa như một đạo thần thông băng hàn khó có thể thuyết minh và hình dung,
nháy mắt khi nó chiếu vào trên người, cả người hắn lập tức bị đóng băng triệt để
ngay tại chỗ.
Thân thể, thần hồn, thậm chí toàn cơ thể, trong một cái chớp mắt tất cả đều
bị đóng băng, tựa như cấp độ sinh mệnh cũng phải bất động vào thời khắc này.
Nhưng lực lượng đóng băng này, chỉ đóng băng trạng thái ba đoàn mệnh hỏa
của Hứa Thanh.
Hứa Thanh nheo mắt lại, đang muốn đốt lên đoàn mệnh hỏa thứ tư của
mình, hắn có nắm chắc khi mở ra bốn đoàn mệnh hỏa, hỏa diễm do chiến lực
bảy đoàn mệnh hỏa đỉnh phong bộc phát tràn ra, nhất định có thể khiến cho bản
thân đánh vỡ loại trạng thái bị đóng băng này.
Nhưng chỉ một nháy mắt, không đợi Hứa Thanh đốt lên hỏa diễm, hắn bỗng
phát hiện ra bản thân Ảnh Tử khác thường.
Loại đóng băng này có tác dụng rất nhỏ đối với Ảnh Tử.
Cái này cũng có thể lý giải được, dẫu sao thì bản thân Ảnh Tử cũng vô cùng
âm hàn, còn dùng quỷ dị làm thức ăn.
Đối với Hứa Thanh mà nói thì cái này là hàn ý đóng băng, nhưng đối với
Ảnh Tử thì cái này có lẽ chỉ là nhiệt độ cơ thể bình thường mà thôi, cảm giác
nhiều nhất chính là mát mẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Cho nên ngay một khắc khi đạo thần thông này xuất hiện, Ảnh Tử còn
không nhịn được kích động mà đi hít một hơi nho nhỏ vào, điều này khiến cho
thân hình Hứa Thanh cũng không bị đóng băng triệt để.
Mặc dù nhìn như vẫn bị kiềm chế như cũ, nhưng trên thực tế thì chỉ cần một
cái ý niệm trong đầu, Ảnh Tử toàn lực hút tới là hắn có thể lập tức khôi phục
hành động.
Nhưng Hứa Thanh không có lập tức hạ lệnh cho Ảnh Tử, hắn vẫn không hề
động đậy.
Bởi vì hắn biết rõ cơ hội mà mình chờ đợi hồi lâu, đã đến.
"Hứa Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Thánh Quân Tử cười ha ha,
thân thể nhoáng một cái phi thẳng đến phía Hứa Thanh, trong thần sắc lộ ra vẻ
dữ tợn, còn có một tia hưng phấn mãnh liệt, sau cùng liền biến thành mừng như
điên, tất cả đều không hề che giấu chút nào.
Đây chính là kế hoạch của gã, trên thực tế ngay khi ra tay, gã đều đang tìm
kiếm một cơ hội không khiến người khác hoài nghi để triển khai Huyền Linh
Vĩnh Ý Môn.
Đồng thời cũng phải đề phòng khi gã đột nhiên triển khai một chiêu này sẽ
có người ngoài lao tới ngăn cản, dẫu sao thì người có thể lao tới ngăn cản không
chỉ là Lăng Vân lão tổ, mà Huyết Luyện Tử cũng có năng lực như thế.
Mà Thánh Quân Tử không cho rằng Thất Huyết Đồng sẽ tuân thủ quy tắc,
giống như Hứa Thanh cũng không tin Lăng Vân Kiếm tông sẽ tuân thủ quy tắc
vậy.
Sự thật cũng đúng là như thế, dưới mắt thì hầu như ngay khi Thánh Quân
Tử phóng tới Hứa Thanh, ngoài bầu trời Đạo Huyền Sơn, Huyết Luyện Tử lập
tức biến thành gương mặt, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhỏ đến không thể điều
tra, sau đó chợt hóa thành vô số tơ máu bay thẳng đến Đạo Huyền Sơn.
Loại thái độ này là hoàn toàn không hề quan tâm tới cái quy tắc gì hết, bộ
dạng hết thảy quy tắc đều không trọng yếu bằng đồ tôn của mình.
Mà ngay vào lúc này, mắt thấy những tơ máu sẽ tới gần Đạo Huyền Sơn,
nhưng trong nháy mắt tiếp theo kiếm quang ngập trời, vô số những thanh phi
kiếm bỗng trống rỗng xuất hiện ngăn cản ở phía trước, sau đó liền hóa thành
thân ảnh Lăng Vân lão tổ.
"Huyết Luyện Tử, quy củ chính là quy củ!"
Vốn dĩ Lăng Vân lão tổ vẫn còn tồn tại nghi ngờ về việc Hứa Thanh có phải
thật sự bị đóng băng hay không, nhưng lão cũng không có đủ thời gian để cẩn
thận quan sát, bởi vì Huyết Luyện Tử đã ra tay.
Cho nên lão chỉ có thể đứng ra ngăn cản Huyết Luyện Tử trước, theo lão
thấy, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Huyết Luyện Tử đi cứu viện.