QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau khi đến gần nơi đây, Hứa Thanh lần nữa hiện ra cảm giác căng thẳng,

bởi vì hắn nhìn thấy tấm lụa trắng phía trước chiết xạ ra một đạo thân ảnh uyển

chuyển đang tắm gội trong tiên trì.

Một màn này khiến cho Hứa Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, đứng ở nơi đó

không tiếp tục đến gần nữa.

Bà lão phía trước không hề quan tâm tới Hứa Thanh, đi đến ngoài tấm lụa

trắng, xoay người cúi đầu.

"Lão tổ, đã mang người đến."

"Bất kính với tiểu bằng hữu mà ta mời, ngươi tự lĩnh ba bạt tai đi."

Từ trong tấm lụa trắng truyền ra âm thanh lười biếng của Tử Huyền Thượng

Tiên.

Bà lão thần sắc như thường, không chần chờ chút nào, trực tiếp giơ tay lên

tát vào trên mặt của mình, hung hăng đánh ba tát, ra tay rất nặng khiến một bên

mặt lập tức sưng lên thật cao, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.

Nhưng trong mắt của bà lại nhưng không có bất luận chút oán khí nào, cúi

đầu không nói.

Hứa Thanh nhìn tất cả, đáy lòng càng thêm cảnh giác, chỉ có thể đứng ở nơi

đó chắp tay cúi đầu về phía lụa trắng.

"Đệ tử Hứa Thanh, bái kiến Tử Huyền tiền bối."

Tiếng nước tắm gội rào rào vang vọng, tiếng cười truyền ra.

"Sao hôm nay tiểu bằng hữu lại xưng hô cung kính như vậy rồi, lúc tặng lễ

vật cho ta, bên trong thư cũng không có xưng hô là tiền bối nha." Giọng nói của

Tử Huyền Thượng Tiên kèm theo tiếng nước, mang theo một loại mị hoặc vô

hình.

Trái tim Hứa Thanh run lên, càng lúc càng ghi nhớ đội trưởng, hắn cảm thấy

với tính cách của đội trưởng, khi tặng lễ vật kèm theo chữ trên thẻ tre thì…loại

xưng hô gì cũng đều có khả năng.

Nhưng bây giờ hắn không cách nào giải thích, vì vậy chỉ có thể kiên trì,

trầm thấp mở miệng.

"Đa tạ tiền bối cứu giúp ta lúc trước."

"Thì ra là bởi vậy mới cung kính, thật ra cho dù ta không ra tay thì Huyết

Luyện Tử cũng sẽ ra tay." Tử Huyền Thượng Tiên lười biếng nói, nhưng khi

giọng nói rơi vào tâm thần, lại khiến người ta theo bản năng cảm thấy cồn

cào…rạo rực.

Hứa Thanh trầm mặc không biết phải nói cái gì, hắn bình sinh lần đầu tiên

gặp phải loại trường hợp thế này, thân ảnh cách sau một tầng lụa trắng mỏng

manh kia khiến cho cảm giác của hắn lúc này rất khó có thể hình dung. Nhất là

tiếng nước, từng tiếng tựa như từng khỏa hạt châu rơi trên ngọc thạch, mỗi một

tiếng đều vang vọng ở trong tâm thần của hắn.

"Nhưng mà vô luận như thế nào, đích xác là ta đã giúp ngươi, như vậy đi,

ngươi cũng có thể cũng giúp ta một chuyện được không, tiểu bằng hữu!" Tiếng

nước lại vang ra, bộ dạng Tử Huyền Thượng Tiên giống như muốn đứng dậy.

Hứa Thanh vội vàng tránh ánh mắt đi.

Một khắc khi ánh mắt của hắn dịch chuyển khỏi, thân ảnh uyển chuyển sau

tấm lụa trắng đứng lên, hình ảnh xuyên thấu qua tấm lụa trắng vô cùng hoàn mỹ

tuyệt luân.

Tựa như trời xanh cực kỳ thiên vị và ngoại lệ với người đó, trao hết thảy

những thứ tốt đẹp nhất của nữ tử vào trên người Tử Huyền Thượng Tiên, chỉ là

hình ảnh của nàng cũng đã mang theo sự hấp dẫn kinh tâm động phách, đủ để

khiến cho toàn bộ người thấy, bất kể nam nữ đều phải tim đập thình thịch.

Lúc này nàng nhấc nhẹ đùi ngọc thon dài, bước ra khỏi tiên trì, lụa trắng bay

múa quấn quanh bên người, phút chốc đã biến thành một chiếc váy dài.

Một đầu tóc dài đen nhánh như là áo choàng, sắc mặt ửng đỏ, da thịt như

bạch ngọc, khuôn mặt thanh tú tuyệt tục.

Những thị nữ ở bốn phía đều quỳ hết xuống, giơ cao khay ngọc trong tay.

Tử Huyền Thượng Tiên mỉm cười, phất tay cầm lấy một chuỗi bồ đào tiên

linh từ trên khay ngọc rồi đi về phía Hứa Thanh, người còn chưa tới thì một làn

gió thơm ngát đã đập vào mặt của hắn.

Trong mắt Hứa Thanh …Tử Huyền Thượng Tiên đi tới, lụa trắng bên người,

tóc dài ẩm ướt, thân thể uyển chuyển, bước chân vô cùng ưu nhã, tựa như tiên

nữ đến từ Cửu Thiên, tuyệt đại tao nhã, không gì sánh được.

Mắt thấy Tử Huyền Thượng Tiên càng ngày càng gần, trán Hứa Thanh lập

tức tràn đầy mồ hôi, thân thể rút lui vài bước, nhưng thân ảnh Tử Huyền

Thượng Tiên bỗng mơ hồ một cái, lúc xuất hiện đã đến phụ cận Hứa Thanh, đặt

một viên bồ đào ở khóe miệng Hứa Thanh, đút cho hắn ăn... Sau đó.

Trong đầu Hứa Thanh liền trống rỗng……………………..

"Tiểu bằng hữu, lần nào cũng gọi ta là lão tổ, ta có già như vậy sao, lần sau

ngươi có thể gọi ta là Huyền tỷ tỷ." Tử Huyền Thượng Tiên cười khẽ, đảo đôi

mắt đẹp, giữa mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười đều toát ra một loại thuỳ mị

không dùng từ ngữ nào có thể diễn tả ra được.

Trái tim Hứa Thanh đập rộn lên, cảm giác căng thẳng giống như gặp phải …

hung thú kinh khủng bên trong cấm khu nhiều năm trước.

Mắt thấy Hứa Thanh như thế, Tử Huyền Thượng Tiên lại lần nữa cười lên,

tiếng cười ngọt như thấm mật, khiến người ta rất cảm thấy rất thoải mái dễ chịu

và vui vẻ, nàng cũng không tiếp tục trêu đùa Hứa Thanh nữa, mà quay người đi

về phía xa xa, dư âm quanh quẫn.

"Tiểu bằng hữu sợ hãi ta như vậy, là lo ta ăn tươi ngươi sao?"

"Ta nghe có người nói, khi các ngươi đi tuần sông đã gặp một cái Huyền U

tông, đó là tông môn cố nhân của ta, ngươi đã gặp, vậy qua mấy ngày nữa dẫn

ta đi qua đó một chuyến, ta muốn đi tới đó xen xem."

Tử Huyền Thượng Tiên ưu nhã rời đi, toàn bộ thị nữ cũng đi theo phía sau,

bà lão kia cũng giống như vậy.

Xa xa nhìn qua, Tử Huyền Thượng Tiên trong nhóm người tựa như một đóa

hoa mẫu đơn đang nộ phóng nở rộ, đẹp mà không kiêu, tươi đẹp mà không dung

tục, thiên kiều bá mị không gì sánh kịp.

Hứa Thanh đứng tại chỗ, một lát về sau mới thở sâu một hơi, mang theo nỗi

lòng không cách nào hình dung rời khỏi Huyền U tông, mà ngay một khắc khi

hắn đi ra khỏi Huyền U tông, trên tòa tháp cao của Huyền U tông, Tử Huyền

Thượng Tiên ngồi ở chỗ kia, vừa ăn bồ đào vừa nở nụ cười.

"Là một mảnh gỗ vẫn chưa khai khiếu nha, trên cổ tay phải còn bị người ta

buộc một sợi bản mệnh tình ti, lại còn không thuộc phương pháp tộc mình, đây

là nha đầu ngốc của cái tộc nào thế nhỉ, vậy mà dám hạ xuống bản mệnh tình ti,

lại còn là đơn phương, một khi tiểu bằng hữu này tử vong thì nàng ta có thể

cũng sẽ liên lụy mà chết theo nha."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi