QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Cảm giác như thế nào?" Thất gia đứng trên đầu thuyền quay lại nhìn qua

Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.

"Đa tạ sư tôn!" Hứa Thanh đứng dậy, chắp tay cúi đầu.

"Từ nay về sau, khi ngươi ra ngoài sẽ an toàn hơn rất nhiều, vậy thì tiếp theo

vi sư sẽ dẫn ngươi đi làm việc thứ hai, cũng là nguyên nhân chính của chuyến đi

lần này.”

"Truyền thụ công pháp Kim Đan cho ngươi."

Hứa Thanh nghe đến đây, ánh mắt liền ngưng tụ lại.

"Tuy vẫn còn kém một chút, nhưng ngươi không cần sốt ruột, ta còn cần

phải cân nhắc công pháp này một chút nữa." Thất gia nói xong đưa mắt nhìn

Đinh Tuyết vẫn còn đang tu hành một bên, giơ tay phải vung lên gia trì một đạo

phòng hộ cho nàng, sau đó cất bước đi ra khỏi Pháp Thuyền.

"Đi theo ta."

Hứa Thanh nghe vậy liền lập tức đi theo, cùng Thất gia rời khỏi Pháp

Thuyền đi đến dãy núi phía dưới.

Nơi này mặc dù không phải là Thái Ti Độ Ách Sơn, nhưng cũng rất nhiều

núi rừng, khắp nơi đen nhánh, bên trong hoàng hôn cả ngọn núi lộ ra vẻ âm u

mù mịt.

Nếu nhìn từ trên trời, có thể thấy ở giữa ngọn núi phía dưới có tồn tại một

cái tông môn.

Tông môn này cũng không nhỏ, phạm vi sơn môn bao phủ ba ngọn núi,

thậm chí còn có thể trông thấy không ít đệ tử đang xuyên thẳng qua giữa thân

núi.

"Nơi này là Thiên Linh tông, không thuộc về liên minh, chỉ là một cái tông

môn nhỏ mà thôi, thực lực cũng thông thường, nhưng trong tông này có một

môn công pháp có chút kỳ diệu." Thất gia vừa nói vừa mang theo Hứa Thanh

trực tiếp đi về phía tông môn này.

Sau một khắc thần sắc Hứa Thanh có chút kỳ dị, hắn phát hiện sư tôn mang

theo chính mình, không quan tâm tới trận pháp phòng hộ của tông môn này mà

trực tiếp đi vào bên trong sơn môn của người ta, mà khi họ đi về phía trước, hết

thảy đệ tử của tông môn này tựa như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ vậy.

Thất gia đảo ánh mắt nhìn qua, sau đó liền mang theo Hứa Thanh trực tiếp

đi tới Tàng Kinh Các của tông môn này, người thủ hộ nơi này là hai vị lão giả

Kim Đan, hai lão giả này cũng không có phát hiện bất luận cái gì, mặc kệ Hứa

Thanh và Thất gia đi qua bên cạnh bọn họ rồi bước vào trong Tàng Kinh Các,

vào đến tầng cao nhất nơi mà đệ tử tầm thường không cách nào đi vào.

Trước mặt Thất gia, tất cả cấm chế và thủ đoạn của nơi này giống như đều

mất đi hiệu dụng, hình như không cách nào dò xét bọn họ, mà Thất gia cũng rất

tự nhiên đi dạo trong cái tầng lầu này, chộp lấy từng khối ngọc giản công pháp

trôi lơ lửng ở trên không trung, giống như đang ở trong thư phòng nhà mình

vậy, sau khi chộp lấy liền xem xét từng cái.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thất gia, không nói chuyện.

"Thất thần làm gì, phải chăm chỉ học tập, năm đó vi sư vì muốn học tập, cho

nên mới nghĩ biện pháp chế tạo ra môn pháp thuật chuyên môn để đi học tập

công pháp này."

Thất gia trừng mắt dạy dỗ Hứa Thanh.

Hứa Thanh rất nghiêm túc gật đầu, tay phải giơ lên chộp lấy một khối ngọc

giản rồi ngưng thần xem xét.

Cứ như vậy sư đồ hai người bọn họ hết sức chăm chú, đắm chìm trong học

tập ở trong tầng cao nhất của Tàng Kinh Các ở Thiên Linh tông, Thất gia rất

nghiêm túc và Hứa Thanh càng nghiêm túc hơn, nhất là sau khi hắn tìm thấy

được mấy khối ngọc giản ghi chép dược thảo trên Nghênh Hoàng Châu, lại

càng tập trung tinh thần.

Mấy ngày sau, Thất gia đã đọc hết tất cả ngọc giản nơi đây một lần, rất là

cảm khái.

"Không tệ không tệ, Thiên Linh tông này quả nhiên có chỗ huyền diệu trên

việc điều khiển pháp lực, nhưng cũng có chỗ đáng tiếc, những phương diện

khác kém quá nhiều."

Hứa Thanh cũng gật đầu, hắn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, mặc dù nơi đây

có không ít ngọc giản ghi chép tri thức về dược thảo, nhưng miêu tả lại không

đủ sâu sắc, nhưng cũng khiến hắn được lợi không nhỏ, nắm giữ càng nhiều biến

hóa của dược thảo hơn nữa.

"Dược điển nơi đây cũng như thế, nhiều năm trước tông này từng xuất hiện

tu sĩ đi theo dược đạo, đáng tiếc từ đó về sau có rất ít người nghiên cứu, cho nên

những dược điển kia hầu như không được hậu nhân chú giải bổ sung thêm."

Hứa Thanh thở dài.

Thất gia gật đầu, trong mắt lộ ra tán thưởng.

"Ưa thích học tập, đó là một thói quen tốt." Thất gia nói xong liền chắp tay

ra sau lưng, mang theo Hứa Thanh rời khỏi Tàng Kinh Các.

Trên đường, Hứa Thanh chần chờ một chút.

"Sư phó, ta rất thích học tập tri thức, không biết sư phó có thể truyền thụ

pháp thuật chuyên môn dùng để học tập này cho ta..."

Thất gia liếc mắt nhìn Hứa Thanh, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm, hài

lòng gật đầu.

"Bây giờ tu vi của ngươi vẫn không cách nào nắm giữ được pháp thuật này,

chờ sau khi ngươi Nguyên Anh, ta lại truyền cho ngươi phương pháp chuyên

môn dùng để học tập này."

"Đi thôi, chúng ta đi những cái tông khác nhìn xem, vì chế tạo ra công pháp

Kim Đan chỉ thuộc về ngươi, vi sư cũng đã nghiên cứu thật lâu, lần này ta

chuẩn bị lại đi thăm nhiều tông môn một chút, học tập công pháp của bọn họ rồi

sau đó tiến hành điều chỉnh."

"Thế nên sau này tiểu tử ngươi cũng phải cố gắng lên!" Thất gia nói xong

liền rời khỏi cái tông môn này.

Hứa Thanh liên tục gật đầu đi theo phía sau, cùng Thất gia bước lên không

trung trở về Pháp Thuyền.

Trên Pháp Thuyền, Thất gia tiếp tục dặn dò Hứa Thanh.

"Đời tu sĩ chúng ta, có chí học tập nhưng cũng không được quên đạo cảm

ân, ngươi phải khắc ghi điểm này, tới, chúng ta cúi đầu bái cái tông môn này,

coi như là kết thúc hồi duyên phận này, như vậy về sau khi đối địch, cũng có thể

an tâm đánh giết." Nói xong, Thất gia chắp tay cúi đầu về phía tông môn bên

dưới.

Hứa Thanh nghiêm nghị, hắn cảm thấy hành động của người sư tôn này đích

xác là có trình tự bố cục, vì vậy lặng lẽ nhớ kỹ lễ nghi này và trong lòng, chắp

tay cúi đầu về tông môn phía dưới, sau đó bọn họ liền rời khỏi.

Lúc tới không ai biết được.

Lúc đi cũng im hơi lặng tiếng.

Trên bầu trời Pháp Thuyền hơi nhoáng một cái, rất nhanh liền rời xa, mấy

ngày sau lại dùng lại ở ngoài một cái tông môn khác, Thất gia lại dẫn theo Hứa

Thanh, hai người mang lòng cố chấp đối với học tập đi xuống Pháp Thuyền,

bước vào tông môn đi tới Tàng Kinh Các.

Tiếp tục học tập.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Pháp Thuyền một đường đi về phía tây, đi

ngang qua Thái Ti Độ Ách Sơn.

Trên đường đi thi thoảng lại dừng lại, một tông lại một tông....

"Biển học vô bờ, lão Tứ không tồi, lúc trước ta cũng đã dẫn theo Tam sư

huynh của ngươi theo học tập, cái tên không học vấn không nghề nghiệp kia

cũng đã trải qua việc này, nhưng nó không có một chút dấu hiệu thích học tập

nào, mà Đại sư huynh của ngươi cũng vậy, lúc nó đi cùng vi sư thì một đường

chỉ nghĩ đến bảo bối trong tông môn của người ta."

"Vẫn là lão Tứ ngươi giống với vi sư nhất!" Trong Tàng Kinh Các của tông

môn thứ 47 mà họ tới, Thất gia đứng nhìn bộ dạng đang chuyên tâm đọc của

Hứa Thanh, tự tán thưởng trong đáy lòng.

Hứa Thanh không kiêu ngạo không nóng nảy.

Sau khi nghe sư tôn nói xong, hắn thả ngọc giản trong tay xuống sau đó suy

nghĩ một chút, liền nhẹ giọng mở miệng.

"Sư tôn, bên trong Nghênh Hoàng Châu có tông môn nào lấy độc đạo là chủ

yếu không, đệ tử muốn đi vào trong đó học tập nghiêm túc một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi