QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lúc này trong cơ thể của tiểu tử câm như có thuỷ triều lên xuống, y đang

tìm kiếm pháp khiếu nhưng bốn phía lại truyền đến từng trận gió lạnh.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, đỉnh đầu bỗng nhiên lập lòe, cái ô màu

đen nhanh chóng huyễn hóa ra ngoài, hắn vung tay lên cái ô màu đen lập tức

chuyển qua trên đỉnh đầu của tiểu tử câm, sau đó trấn áp xuống phía dưới một

cái, tia sáng lập tức bao phủ trên người tiểu tử câm.

Lực lượng che chở lập tức tản ra, bốn phía thoáng cái sáng hẳn lên, bốn phía

cũng lập tức truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết thê lương mà lỗ tai không thể

nghe, nhưng tâm thần lại cảm nhận được.

Đó là vô số bóng đen, ngay khi ngọn lửa trong cái ô đột nhiên sáng lên, bọn

chúng liền nhanh chóng rút lui và truyền ra âm thanh gào thét đao đớn.

Nhưng không đợi chúng nó hoàn toàn chạy trốn, cái bóng của Hứa Thanh

bỗng nhiên khẽ động, lập tức tràn ngập bốn phương hóa thành từng cái miệng

thật lớn, điên cuồng thôn phệ, theo âm thanh nhấm nuốt truyền ra, hơn phân nửa

những hắc ảnh này đều bị Ảnh Tử nuốt mất.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên giơ tay lên trảo một cái về

phía những hắc ảnh còn lại kia, những hắc ảnh này căn bản là không thể giãy

giụa, lập tức bị Hứa Thanh chộp tới rồi dung nhập vào trong cơ thể, bị trấn áp

trên pháp khiếu thứ 61.

Trong thời gian ngắn, lực lượng trấn áp của đạo pháp khiếu thứ 61 viên

mãn.

"Dạng này cũng được?" Ánh mắt Hứa Thanh sáng lên, Ảnh Tử một bên thì

lại có chút ủy khuất, nó cảm thấy thức ăn của mình đã bị Hứa ma đầu cướp đi,

nhưng nó cũng không dám biểu lộ ra mà chỉ có thể lặng lẽ khép miệng lớn lại.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tia sáng, trầm ngâm một lát sau đó liền động

tâm niệm, ánh sáng của cái ô màu đen nội liễm lại, nhưng lực lượng che chở

vẫn không tiêu tán, chỉ là không hiển lộ ra.

Nhưng khi hắn làm như vậy thì ánh sáng của mệnh đăng sẽ không tạo thành

tổn thương đối với bóng đen bốn phía, vì vậy bóng đen bốn phía rất nhanh lại

vờn quanh, gió lạnh ập đến từng trận, những hắc ảnh này giống như không có

quá nhiều linh trí, lộ ra vẻ tham lam theo bản năng, bay thẳng đến phía tiểu tử

câm đang Trúc Cơ.

Nhưng thứ chờ đợi chúng nó, là Hứa Thanh phất tay gọi ra ảm hồn hỏa.

Ảm hồn hỏa chợt khuếch tán phong tỏa bốn phía, bao phủ toàn bộ bóng đen

chung quanh rồi cuốn lại một hơi, cuốn tất cả vào trong cơ thể Hứa Thanh,

nhanh chóng chuyển tới đạo pháp khiếu 62 của hắn, sau một khắc đạo pháp

khiếu thứ 62 trực tiếp viên mãn.

Hứa Thanh vui sướng trong lòng, hắn không ngờ rằng phương pháp này lại

có kỳ hiệu như thế, thế này nhẹ nhõm và dễ dàng hơn nhiều so với hắn ra ngoài

đánh giết thu nạp thần hồn, chỉ cần tiểu tử câm tiếp tục Trúc Cơ, vậy thì những

bóng đen này sẽ cứ cuồn cuộn không dứt bị thu hút tới.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Qua một đêm tâm tình Hứa Thanh vô cùng sung sướng, hắn dùng thời gian

cả đêm để trấn áp hồn vào trong pháp khiếu, mà pháp khiếu viên mãn cũng từ

đạo thứ 62 đến đạo thứ 73.

Tốc độ thế này, khiến cho khi Hứa Thanh nhìn tiểu tử câm cũng hiện lên vài

phần thoả mãn.

Nhất là thuỷ triều lên xuống của tiểu tử câm vẫn còn không kết thúc, nhìn

bộ dạng của y, có lẽ còn muốn phải tiến hành thêm mấy ngày, Hứa Thanh cân

nhắc trong lòng, hắn cảm thấy lần này mình đại khái có khả năng trấn áp đủ hồn

trong 120 đạo pháp khiếu.

Thậm chí thỉnh thoảng Hứa Thanh còn gặp được loại tồn tại rất sợ đáng sợ

lao đến, nhưng sau khi trong mắt hắn chiếu ra ảnh Quỷ Đế Sơn, hắn liền nhìn

rất rõ ràng cái loại tồn tại rất sợ đáng sợ này, đó là một bóng đen khổng lồ, lớn

hơn quá nhiều so với những bóng đen mà hắn trấn áp.

Mà hình thái của nó cũng không phải là một đám sương mù, mà huyễn hóa

ra các loại tạo hình quỷ dị, như tồn tại đáng sợ đang xuất hiện ở trong cảm giác

Hứa Thanh, chính là một con cá chuối cực lớn.

Thân cá lớn đến mấy trăm trượng, sau khi bị thu hút tới đây liền bay vòng

quanh nơi này một vòng, cuối cùng hình như không cách nào nhịn được mà

chợt lao tới gần, mà ngay một cái chớp mắt khi nó tới gần, Hứa Thanh một

bước đi đến xuất hiện ở bên người tiểu tử câm, tay phải giơ lên bỗng nhiên nhấn

một cái.

Toàn thân con cá chuối kia lập tức chấn động, muốn lui về phía sau nhưng

đã chậm, ảm hồn hỏa bộc phát tựa như một cái mạng lưới thật lớn, trực tiếp bao

phủ đầu của nó, sau đó chợt co lại, hồn lực lạnh như băng lập tức tràn vào trong

cơ thể Hứa Thanh.

Trấn áp đặt ở bên trong đạo pháp khiếu thứ 74, khiến cái này pháp khiếu trở

nên hoàn mỹ.

Hứa Thanh thoả mãn, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.

Bởi vì trước đó tiểu tử câm đã tiến hành Trúc Cơ một nửa, cho nên lần này

cũng không kéo dài quá lâu, thời gian thuỷ triều lên xuống cũng chỉ có bảy

ngày.

Mặc dù như thế nhưng cũng đã đủ cho Hứa Thanh câu cá, dẫu sao thì trong

nhận thức của những những bóng đen kia, tiểu tử câm giống như một ngọn đèn

sáng trong đêm tối vậy, tràn đầy lực hấp dẫn.

Vì vậy rất nhanh Hứa Thanh đã viên mãn hơn 80 đạo pháp khiếu, tiếp tới

hơn 90 đạo, cho đến ngày thứ sáu, hắn đã thành công trấn áp hồn vào trong toàn

bộ 120 đại pháp khiếu trong người!

Nhưng Hứa Thanh vẫn không kết thúc, bởi vì vẫn có thể dùng hồn tốt hơn

để thay đổi hồn đã được trấn áp trong pháp khiếu, cho nên vào ngày thứ bảy

Hứa Thanh vẫn tiếp tục hành động như cũ, thành công thay thế ba cái bóng đen

thật lớn vào trong thân thể.

Kế tiếp theo tiểu tử câm cảm giác pháp khiếu kết thúc, thuỷ triều lên xuống

không còn và y đã bắt đầu chân chính mở ra Trúc Cơ, những hắc ảnh kia cũng

hoàn toàn tiêu tán, không còn đến nữa.

Mặc dù Hứa Thanh cũng có chút tiếc nuối, nhưng cảm giác thoả mãn vẫn

nhiều hơn.

Về phần tiểu tử câm, trong đêm mưa ngày thứ chín y mở mắt ra, mở ra một

đạo pháp khiếu trong cơ thể, pháp lực chấn động tràn ra, y đã thành công bước

vào Trúc Cơ!

Sau khi cảm thụ tu vi, tiểu tử câm liền kích động quỳ bái về phía Hứa

Thanh, lần nữa dập đầu.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn tiểu tử câm, bình tĩnh mở miệng.

"Ngươi có thể học Sát Hỏa Thôn Hồn, phải nhanh chóng mở ra một đoàn

mệnh hỏa, bởi vì... Trúc cơ chưa mở ra Huyền Diệu Thái, chỉ là gà cảnh mà

thôi."

"Chỉ khi hình thành đoàn mệnh hỏa thứ nhất, mở ra Huyền Diệu Thái mới

xem như là tu sĩ Trúc Cơ chân chính."

Tiểu tử câm phịch một tiếng, trùng trùng điệp điệp dập đầu, trong mắt cũng

lộ ra sự kiên định.

Cùng lúc đó ngoài Liên Minh Bát Tông, trong khu rừng không phải rất xa

Thái Ti Độ Ách Sơn, bên cạnh một tòa phần mộ, trong đêm mưa lạnh, trước mộ

phần có hai thân ảnh đang chậm rãi đi về phía trước trong mưa.

Bốn phía u tĩnh không có bất kỳ âm thanh, dường như khi bọn họ đến thì

chúng sinh không dám truyền ra nửa điểm âm thanh, duy chỉ có tiếng nước mưa

rào rào bao hàm theo hơi lạnh như ẩn như hiện tràn ngập bốn phía.

Hai thân ảnh này đều mặc một chiếc đạo bào rộng lớn đen nhánh, phủ lên cả

đầu chỉ để lộ ra... Một chiếc mặt nạ tựa như khuôn mặt thần linh tàn phá ở phía

trước.

Khí tức tràn ra từ chiếc mặt nạ này khiến cho người ta hoảng loạn bất an,

tràn ngập bốn phương, khiến cho những nơi mà hai thân ảnh này đi qua thì hư

vô cũng đều trở nên vặn vẹo.

Từ xa nhìn lại, ở dưới đêm mưa bọn họ tựa như Thần Linh đi lại ở trong

nhân gian vậy.

Bởi vì cấp độ sinh mệnh khác biệt, cho nên tất cả những tồn tại trên đường,

bất kể tu vi gì đều không thể cảm giác hay thấy rõ bọn họ chút nào.

Hai người này, chính là Dạ Cưu và vị chủ nhân Chúc Chiếu của gã.

"Đã sắp tới Liên Minh Bát Tông rồi, không biết người mời chúng ta tới xem

biểu diễn kia đã chuẩn bị xong chưa?" Dưới lớp mặt nạ, hắc y nhân đi ở phía

trước bỗng truyền ra giọng nói của một thanh niên.

"Chủ nhân, gã đã chuẩn bị xong rồi."

- -----

Cầu đề cử Ngọc Phiếu, bộ mới Tiên Giả của Vong Ngữ cạnh tranh rất ghê,

số Ngọc Phiếu bên đó đang vượt và khoảng cách khá xa.

Mong các đạo hữu tất tay quăng phiếu tương trợ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi