"Đệ đệ, đừng khóc."
Thanh niên mặc áo đen nhìn Hứa Thanh khóc, giơ tay lên vuốt vuốt đầu
Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Thế nào mà vẫn không khác gì lúc còn bé vậy, vẫn thích khóc nhè."
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, nhìn lên gương mặt vốn rất quen thuộc trước
mắt, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy gương mặt này cực kỳ lạ lẫm.
Người trước mắt là ca ca của hắn, cũng là người đã đứng phía trước bảo vệ
hắn vô số lần ở trong trí nhớ của hắn, một người ca ca giống như một ngọn núi,
mỗi một lần hắn thút thít nỉ non là ca ca đều vuốt đầu của hắn giống như bây
giờ, cũng sẽ nói những lời ôn hòa như lúc này.
Đây chính là hình ảnh tốt đẹp cuối cùng ở trong trí nhớ của Hứa Thanh,
cũng là chỗ yếu ớt và quý trọng được giấu sâu nhất dưới bề ngoài kiên cường
của hắn, là bức tường giúp hắn chịu đựng qua những cơn rét lạnh.
Giờ phút này bức tường đã sụp xuống.
Thanh niên mặc áo đen nhìn vào đôi mắt của Hứa Thanh, giọng nói nhu
hòa.
"Đệ đệ, kiếp trước ta có rất nhiều huynh muội, nhưng lại không hề cảm nhận
được ôn hòa của thế gian, nếu có cũng đều là sự lạnh lùng và mưu tính, vô luận
là phụ hoàng hay là những huynh đệ tỷ muội kia của ta, tất cả đều là như thế."
“Cho nên ở kiếp này ta rất hoài niệm, vô luận là phụ mẫu, hay là... Ngươi,
người đệ đệ luôn thích khóc nhè của ta." Thanh niên mặc áo đen nhìn qua Hứa
Thanh, mở miệng nhẹ nhàng.
"Nhưng vào một khắc khi ta thức tỉnh trí nhớ ở kiếp trước, nếu ta không lập
tức hiến tế một tòa thành nguyên vẹn để hoàn thành nghi thức đối với Thần
Minh, ta sẽ không cách nào trọng sinh, sẽ héo rũ mà chết."
Thanh niên mặc áo đen bình tĩnh mở miệng.
"Ngay lúc đó dưới mây máu trên bầu trời, khi ta nhìn thấy ngươi ngồi thút
thít nỉ non trong đống bùn máu và thi hài, nhưng lại không có ai hỗ trợ mà chỉ
biết hô hào phụ mẫu và hô hào ca ca, thật ra ta cảm thấy rất vui vẻ vì ngươi đã
may mắn sống sót, cũng rất muốn đi đến trước mặt của ngươi, vuốt ve đầu của
ngươi và nói cho ngươi biết, đệ đệ, đừng khóc."
Hứa Thanh nghe tới những lời đó, trong đầu vốn đã tràn ngập sấm sét, giờ
phút này lại lần nữa nổ vang như thiên lôi cuồn cuộn, thân thể của hắn run rẩy
mãnh liệt, tinh thần của hắn dấy lên từng trận sóng lớn cuồng bạo, trong cổ
họng của hắn phát ra âm thanh gầm nhẹ trầm muộn, thế nhưng lại không cách
nào hoàn toàn hô ra.
Cuối cùng liền hóa thành máu tươi, tràn ra từ khóe miệng và lỗ mũi của hắn,
từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Thanh niên mặc áo đen cúi đầu nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt mang theo
vẻ thương cảm, đặt kẹo hồ lô trong tay tới một bên.
"Đây là xiên kẹo ta nhìn thấy trên đường, ta nhớ đệ đệ ngươi rất thích ăn cái
này, nên mua cho ngươi."
Nói xong, thanh niên mặc áo đen liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, lại đeo
chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh lên rồi đi thẳng về phía trước.
Phụ tử Thánh Quân Tử cúi đầu lặng lẽ đi theo, đi qua bên người Hứa Thanh.
Người cuối cùng đi qua bên người Hứa Thanh, là Dạ Cưu cầm theo đầu lâu
của Lục gia.
Ngay khi đi qua bên người Hứa Thanh, bước chân của Dạ Cưu dừng lại, mở
miệng trầm thấp.
"Ta là Dạ Cưu, không ngờ rằng ngươi còn có nguồn gốc thế này cùng chủ
nhân."
Nói xong Dạ Cưu liền đi xa, trên bầu trời sấm sét vang vọng, mây đen giăng
đầy, mưa và tuyết giao hòa vào cùng một chỗ, cùng nhau tung bay trên đại địa.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy kịch liệt, hắn muốn vùng vẫy, hắn muốn đuổi
theo, muốn mở miệng hỏi một vấn đề, mà ngay khi hắn vùng vẫy cường liệt
nhất, thanh niên mặc áo đen đã đi xa xa bỗng nhiên dừng lại, giọng nói dịu dàng
truyền đến.
"Đúng rồi đệ đệ, thi thể phụ mẫu được ta an táng ở Triêu Hà Sơn của Phong
Hải Quận, nếu ngươi rảnh có thể đi qua thăm bọn họ một chút."
Những lời này được truyền tới từ rất xa, một khắc rơi vào trong tai Hứa
Thanh liền khiến cho một đạo sấm sét động trời cuối cùng trong đầu của hắn nổ
tung, cường độ của đạo sấm sét này cực lớn, vượt qua toàn bộ những đạo sấm
sét lúc trước, uy thế của nó đủ để diệt sạch hết thảy.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy đến cực hạn, đôi mắt của hắn trở nên đỏ thẫm
như biển máu, khí tức của hắn trở nên vô cùng hỗn loạn, bi thương trong nội
tâm lớn như bầu trời.
Trong nháy mắt tiếp theo thân hình Hứa Thanh chấn động mạnh một cái,
hắn đã có thể di chuyển.
Một âm thanh gào thét thê lương trước đó chưa từng có truyền ra từ trong
miệng của Hứa Thanh, hắn vốn không phải là một người thích gào thét, nhưng
giờ khắc này cơn bi thương và nỗi thê lương không thể nào điều khiển hay
khống chế được, khiến cho miệng của hắn tự động truyền ra âm thanh gào thét.
Hắn mạnh mẽ xoay người, triển khai tốc độ cao nhất đuổi theo phía đoàn
người thanh niên mặc áo đen vừa rời đi, hắn biết rõ hành động này của mình là
không lý trí, nhưng lúc này hắn không cách nào lý trí được cả.
Gió rét thổi tới, bầu trời ầm ầm nổ vang, nước mưa mang theo bông tuyết
rơi xuống, xối vào trên người của hắn, mặc kệ cái rét thấu xương xâm nhập,
Hứa Thanh vẫn đuổi theo như trước, hắn đuổi theo cực kỳ lâu nhưng trước mắt
thủy chung là một mảnh bao la mờ mịt, không còn cái gì…
Cho đến khi mưa và tuyết càng lúc càng nhiều, trong cơ thể Hứa Thanh
bỗng cuộn trào một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, hòa hợp vào một chỗ
cùng mưa tuyết rơi xuống trên mặt đất, thân thể Hứa Thanh run lên, lảo đảo quỳ
nửa chân xuống đất.
Mưa và tuyết rơi vào trên tóc, trên bờ vai, trên mặt của hắn, không biết là
nước mắt hay là nước mưa, chảy xuôi xuống mặt đất phía dưới.
Cuối cùng trong miệng Hứa Thanh truyền ra một tiếng cười thảm, hắn
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn qua đêm tối, nhìn qua nửa khuôn mặt Thần
Linh như ẩn như hiện trong đêm tối.
Vào giờ phút này, một đoạn quá khứ bị hắn đè xuống tận sâu trong đáy lòng,
ở nơi mềm mại nhất trong nội tâm đã tổn thương tan nát như tổ ong của hắn,
chậm rãi…Xuất hiện ở trước mắt.
Đó là quá khứ mười ba năm trước.
Ký ức năm đó đã không thể khống chế mà trở nên mơ hồ, đây cũng là quy
luật của nhân sinh.
Nhưng Hứa Thanh vẫn luôn nhớ kỹ cái cảm giác có nhà khi còn bé, đó là
cảm giác ấm áp khi có phụ mẫu kề bên, đó là sự đầm ấm của một nhà bốn người
tràn ngập trong tiếng cười vui hạnh phúc.
Hắn nhớ kỹ hai tay phụ thân có rất nhiều vết chai sạn, nhớ kỹ ánh mắt hiền
lành của mẫu thân, hình như còn mơ hồ nhớ rõ mùi vị đồ ăn trong nhà.
Mà tất cả theo cái ngày đó đến …đều đã kết thúc.
Hắn không cách nào quên được cái ngày đó, khi nửa khuôn mặt Thần Linh
trên bầu trời đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt kia đã chiếu vào tòa thành trì mà hắn sinh sống, trong một cái chớp
mắt... Thiên địa mơ hồ, vạn vật vặn vẹo, toàn bộ thành trì biến mất, phụ mẫu tan
biến, cũng không thấy ca ca nữa.
Tất cả, đều biến mất.
Chỉ còn lại rất nhiều hài cốt và mây máu từ trên bầu trời hạ xuống, chỉ còn
lại một người còn sống là hắn, ngồi trong đống bùn máu, trong sự sợ hãi bất lực,
khóc thút thít.
Hắn khóc, khóc cho đến khi hôn mê.
Khi hắn tỉnh lại, hắn cho rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng thì
phụ mẫu và ca ca sẽ lại xuất hiện, nhưng khi mở mắt ra, hắn thấy bốn phía vẫn
không thay đổi, điều này khiến cho hắn biết, ác mộng …có lẽ từ giờ mới bắt
đầu.