QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tiếng sáo truyền nhanh trong gió.

Mấy ngày sau, tòa hùng thành Liên Minh Bát Tông dần dần chiếu vào trong

mắt Hứa Thanh.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống khắp trên Liên Minh Bát Tông bị tàn phá,

mặc dù nước sông không còn đen nhánh và đã tràn ra khí tức tiên linh, nhưng

tổn thương trên mặt đất không phải dùng thời gian mấy ngày là có thể tiêu tán.

Từ xa nhìn lại, chỗ nào cũng đều có người đang bận rộn sửa chữa khôi phục

lại những kiến trúc sụp đổ, giống như những miệng vết thương đang chậm rãi

khép lại trên cơ thể người vậy.

Từng đạo tàn khói dị chất lượn lờ bay lên không trung, như là nước mắt của

bầu trời.

Tất cả những thứ này hóa thành một bầu không khí bi thương, tràn ngập

khắp tòa hùng thành, giống như đang nhắc lại màn hạo kiếp hôm ấy.

Mặc dù dị chất đã ít đi rất nhiều so với lúc ánh mắt Thần Linh tràn ra từ bên

trong hộp gỗ, nhưng vẫn đang khuếch tán như trước, cũng may là đợt xâm nhập

mạnh mẽ đã bị ngăn cản, nhưng sự đau đớn trong tâm linh vẫn khó có thể tản đi

trong thời gian ngắn.

Trường hạo kiếp này không chỉ ảnh hướng đến Thất Huyết Đồng, mà ảnh

hưởng tới toàn bộ Liên Minh Bát Tông, mặc dù nhân số tử vong cụ thể cũng

không nhiều, nhưng ảnh hưởng do nó mang đến lại cực lớn.

Pháp Hạm của Hứa Thanh từ trên bầu trời hạ xuống.

Hắn nhìn qua tất cả mọi thứ trước mắt, nhìn qua những đôi mắt vô thần của

từng người rồi thu hồi ánh mắt.

Cho đến khi về tới sơn môn Thất Huyết Đồng, hắn nhìn thấy những vị điện

hạ của đệ lục phong bi thương, nhìn thấy tu sĩ các phong trầm mặc, nhìn thấy

thân núi bừa bộn.

Nhìn qua những thứ trước mắt, Hứa Thanh cũng trầm mặc.

Hắn im lặng đi tới, gia nhập vào nhóm người cứu trợ.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, đảo mắt trôi qua hơn mười ngày.

Trong khoảng thời gian này Hứa Thanh không hề nhìn thấy Huyết Luyện Tử

và Thất gia, hắn có nhìn thấy đội trưởng, nhìn thấy Nhị sư tỷ và nhìn thấy Tam

sư huynh, bên trên thần sắc của bọn họ đều bao hàm vẻ phức tạp.

Nhất là đội trưởng, y biết quan hệ giữa Hứa Thanh và Lục gia nên lặng lẽ vỗ

vỗ bờ vai của hắn, than nhẹ một tiếng.

Hứa Thanh vẫn trầm mặc như trước.

Sau khi trải qua hơn nửa tháng sửa chữa khôi phục, dị chất bên trong Liên

Minh Bát Tông đã tiêu tán tám chín thành, những thứ còn lại phải cần năm

tháng càng lâu dài hơn mới có thể hoàn toàn hóa giải.

Các tông đều đã trải qua cơn bi thống, cũng không thể không khôi phục tinh

thần, mà lúc này Liên Minh Bát Tông cũng đã thống nhất kết luận xử lý sự tình

lần này.

Liên Minh Bát Tông gửi thượng tấu lên Chấp Kiếm Đình, mời Chấp Kiếm

Đình tăng xếp hạng độ nguy hiểm của Chúc Chiếu lên mức độ cao nhất, hạng

một. Lại mời Chấp Kiếm Đình ra tay, gia tăng cường độ truy nã Chúc Chiếu.

Mặt khác Liên Minh Bát Tông cũng phát ra thông cáo với bên ngoài, từ nay

về sau Liên Minh Bát Tông sẽ không chết không thôi với Chúc Chiếu.

Cho dù đã chứng kiến ánh mắt kinh khủng bên trong hộp gỗ, nhưng nếu như

ngay cả cừu hận cũng không dám biểu đạt ra, vậy thì Liên Minh Bát Tông cũng

không cần tới Chúc Chiếu ra tay nữa, bên trong sẽ tự sụp đổ trước.

Đối ngoại thì là như thế, về phần đối nội… Lăng Vân lão tổ bị tước đoạt tư

cách trong Nguyên Lão Viện, mặc dù Lăng Vân kiếm tông vẫn là một trong

thành viên của Liên Minh Bát Tông, nhưng từ nay tới 100 năm sau, tất cả tài

nguyên của Lăng Vân Kiếm tông sẽ bị hạ xuống thấp nhất.

Đây là trừng phạt nghiêm trọng đối với Lăng Vân kiếm tông, tông chủ của

Lăng Vân kiếm tông cũng tương tự như vậy, toàn bộ đều bị nghiêm trị, cho đến

khi bọn họ đánh chết phụ tử Thánh Quân Tử, mới có thể khôi phục lại như cũ.

Mà uy lực pháp bảo Cấm Kỵ của Lăng Vân Kiếm tông cũng bị hạ thấp

xuống một nửa, bởi vì cái cây đại thụ kia đã rơi vào trong tay Thất Huyết Đồng,

bị Thất gia và Huyết Luyện Tử trấn áp thành công, hóa thành nửa món pháp bảo

Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng.

Tiếp theo chính là toàn bộ 137 tông môn trong Liên Minh Bát Tông, tất cả

sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo để bắt đầu tìm kiếm thành viên của

Chúc Chiếu, mà thông tin về hộp gỗ kia cũng được toàn bộ Nghênh Hoàng

Châu cao độ coi trọng.

Sau khi phân tích, bên trong hộp gỗ kia có lẽ cũng không phải là ánh mắt

của nửa khuôn mặt Thần Linh, chỉ là thứ gì tương tự.

Nhưng cụ thể là như thế nào thì không rõ, thời gian quá ngắn và manh mối

quá ít, không cách nào phân tích rõ ràng.

Nhưng có thể khẳng định một điều, tuy uy lực của nó rất lớn nhưng vẫn

không lớn đến trình độ hoàn toàn không thể đối kháng, mà sự thần bí ẩn giấu

phía sau chuyện này mới khiến cho người ta kiêng kị nhất.

Chúc Chiếu đúng là có nắm giữ một bộ phận lực lượng của Thần Linh.

Vào thời điểm này Hứa Thanh lựa chọn rời khỏi Thất Huyết Đồng, hắn

muốn đi một chuyến tới tộc địa của Hải Thi tộc, cũng chính là nơi đặt pháp bảo

Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng.

Hắn muốn đi vào trong đó, thử mở đạo pháp khiếu thứ 121 của mình.

Trước đây Hứa Thanh không hề quá cố chấp về việc có thể mở ra đạo pháp

khiếu thứ 121, nhưng bây giờ đã khác.

Hắn muốn hoàn thành ý nghĩ trước lúc trở về của mình, vậy thì hắn nhất

định phải khiến cho mình trở nên càng mạnh hơn, hắn muốn tu luyện đến mức

tận cùng.

Trước khi đi, Hứa Thanh nhìn thấy Thất gia ở trước phần mộ của Lục gia.

Thất gia ngồi ở trước mộ phần, cầm một bầu rượu trong tay.

Trong trí nhớ của Hứa Thanh thì Thất gia vẫn luôn vô cùng thong dong,

trong đôi mắt sáng lên nét cơ trí giống như hết thảy đều nắm ở trong tay của

mình. Nhưng lúc này, Thất gia ở trong mắt Hứa Thanh đã bất đồng với trước

kia.

Tóc của lão rất tán loạn, trong mắt mang theo tơ máu, trên mặt tràn đầy tự

trách, trên người tản ra từng trận chấn động hỗn loạn, hình như…Lão đang lựa

chọn đột phá.

Nhưng hiển nhiên là đột phá không phải dễ dàng như vậy, sau khi nghe Hứa

Thanh nói muốn ra ngoài thì Thất gia quay đầu nhìn qua Hứa Thanh, phất tay

một cái, Tử Thiên Vô Cực Quan lại xuất hiện ở trong tay lão, sau khi đưa cho

Hứa Thanh, lại lấy ra một khối mặc ngọc.

Khối mặc ngọc này như một khối máu khô héo, tràn ra quỷ dị, hiệu dụng

của nó tương tự như tiểu quỷ thế mạng từng cho Hứa Thanh.

“Lão Tứ, vi sư không yêu cầu những thứ xa vời khác, ta chỉ hy vọng ngươi

và sư huynh sư tỷ của ngươi có thể bình an, Lục gia của ngươi đi rồi, khiến ta

rất đau lòng, ta không muốn có một ngày mà các ngươi cũng rời đi ở trước mặt

của ta."

“Thế sự vô thường, đúng là thế sự quá khó lường, vi sư đã tính toán hết thảy

nhưng không cách nào tính đến việc này, tại sao lại như thế."

Thất gia nói xong liền than nhẹ một tiếng, lại đưa cho Hứa Thanh một khối

ngọc giản, đây là tín vật để đi vào nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết

Đồng, cũng đã bao hàm một chút thường thức về pháp bảo Cấm Kỵ của Thất

Huyết Đồng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi