QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cứ như vậy ba người một đường bay tới, tốc độ rất nhanh, sau khi từ trên

ngọn núi nhỏ hạ xuống, thừa dịp mọi nơi đại loạn, trong khi Chấp Kiếm Giả

đang giao chiến cùng đệ tử của Tam Linh, bọn họ ẩn nấp bản thân đi ngang qua

chiến trường.

Trên đường, trong mắt Hứa Thanh nhiều lần lộ ra vẻ lạnh lẽo, hắn nhìn về

phía những tòa thành trì bốn phía bên dưới, trong chiến loạn, những tòa thành

trì tan vỡ lộ ra từng khung cảnh bên trong.

Bên trong có chỗ đặt nồi lớn nấu người, có chỗ treo thịt khô, mặt đất toàn là

máu tươi, mùi tanh hôi vượt hơn khu vực bên ngoài rất nhiều.

Mà xương cốt bị cạo hết thịt càng chồng chất ở rất nhiều nơi, thành từng

đống từng đống, còn có vô số lồng sắt, bên trong giam giữ phàm tục vạn tộc

chuẩn bị trở thành thức ăn.

Loại sự tình như vậy, Hứa Thanh rất ít nhìn thấy trên người tu sĩ, nhưng ở

trong nơi này... Chỗ nào cũng có.

"Muốn giết cứ giết đi." Đội trưởng quét mắt nhìn qua Hứa Thanh, trầm thấp

mở miệng.

Hứa Thanh không nói chuyện, thân thể lại nháy mắt xuất hiện ở trước mặt

một tu sĩ Kim Đan hai cung của Tam Linh, trong khi người kia đang đối kháng

với Chấp Kiếm Giả, chớp mắt khi quay ngược lại một cái, Hứa Thanh bỗng

nhiên tới gần, dao găm tay phải lóe lên hàn mang, trực tiếp đảo qua trên cổ

người này.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra và đầu người bay lên, Hứa Thanh

mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước, trong chớp mắt lại đến sau lưng

một tu sĩ Tam Linh, bắt lấy đầu người, cắt cổ rất dứt khoát.

Máu tươi phun trào, Ngôn Ngôn theo sau cũng đã ra tay, lệ khí của nàng rất

nặng và thời khắc này cũng hoàn toàn bộc phát, mặc dù tu vi không phải Kim

Đan, nhưng đối thủ nàng tìm kiếm đều là người nàng có thể chém giết, thường

thường ngay khi nàng tới gần liền trực tiếp đánh ra một trảo, một trảo mang

theo sự hung tàn, mổ ngực xé bụng đối thủ.

Đội trưởng nhìn thấy như thế cũng không nói hai lời, trực tiếp bay xuyên

thẳng qua, những nơi y bay qua là thân thể của toàn bộ những đệ tử Tam Linh

trên đường lập tức run lên, trở thành hàn băng.

Ba người bọn họ ẩn nấp bản thân mà chém giết, giống như ba vị thích khách

ở trên chiến trường vậy, những nơi đi qua tất cả đều là người chết, bởi vì chiến

trường có không ít Chấp Kiếm Giả, cho nên Hứa Thanh cũng không tiện phóng

độc tránh gây hiểu lầm.

Nói cách khác, so với giết chóc, một khi Hứa Thanh triển khai toàn bộ độc

đạo của mình, bốn phía nhất định sẽ càng thêm thê thảm.

Mà nếu như đổi thành trước khi Chấp Kiếm Giả chưa tới, vậy một khi ba

người bọn họ ra tay thì nhất định sẽ gây nên náo động, khó có thể toàn thân trở

ra, nhưng hôm nay chiến trường vô cùng hỗn loạn, đâu đâu cũng là âm thanh

chém giết và nổ vang ầm ầm, mặt đất đều là thi thể, thế nên sự xuất hiện của

bọn hắn tất nhiên không quá khiến người khác chú ý.

Mặt khác thì Hứa Thanh cũng rất lý trí, mục đích của tuyệt đại đa số thời

gian trong đời của hắn đều vì có thể sống sót, có thể tồn tại, cho nên dù là giết

chóc nhưng phương hướng của hắn cũng không cải biến, không ngừng tới gần

ngọn núi thứ ba.

Cứ như vậy sau nửa canh giờ, bọn họ cũng cách ngọn núi thứ ba càng lúc

càng gần, cũng càng lúc càng nhìn rõ cuộc chiến trên trên bầu trời hơn.

Bên ngọn núi thứ nhất truyền tới chấn động lớn nhất, ngọn núi thứ hai thì

truyền ra những tiếng nổ vang cường liệt nhất, mà ngọn núi thứ ba bị bọn họ

trọng điểm chú ý thì xuất hiện nhiều thân ảnh nhất.

Chỉ thấy thân ảnh cao lớn của U Tinh Linh Tôn hơi nhoáng một cái, lại phân

hóa thành ba đạo thân ảnh rồi cùng tiến đến ba vị trưởng lão của Chấp Kiếm

Giả, toàn lực chém giết.

Chấn động khuếch tán khiến cho phong vân biến sắc, trong thiên địa xuất

hiện từng đạo khe hở, trời long đất lở.

Dưới những luồng chấn động, tốc độ tiến gần của ba người Hứa Thanh cũng

không khỏi chậm lại, tựa như chịu gánh nặng để đi về phía trước.

Khi tới càng gần ngọn núi thứ ba, chiến trường lại càng nhiều người hơn,

bốn phương tám hướng đều là những trận chém giết, vì vậy đội trưởng thỉnh

thoảng lại đột nhiên gục xuống ẩn thân, tránh sự chú ý.

Phản ứng của Hứa Thanh gần như là giống như đúc với đội trưởng, không

cần nhắc nhở, tựa hồ hết thảy đều đã trở thành bản năng.

Thậm chí khi nhìn thấy bốn phía có quá nhiều người chém giết, hắn dứt

khoát bò sát ở trên mặt đất, khi thì dừng lại, khi thì tăng tốc, khi thì thuận tay

trực tiếp chém tu sĩ đi ngang qua bên người.

Chỉ có Ngôn Ngôn là có chút không thích ứng phương thức như thế, phản

ứng hơi chậm một chút.

Nhưng mà năng lực học tập của nàng rất mạnh, đã bắt đầu bắt chước được.

Cứ như vậy, ba người Hứa Thanh dùng các loại phương pháp, một đường đi

ngang qua chiến trường.

Lúc này bọn họ cũng đã gặp qua thân ảnh Chấp Kiếm Giả, mặc dù không

phải toàn bộ đều có thể phát hiện bọn họ, nhưng đúng là vẫn có người nhìn ra

manh mối, nhưng đội trưởng quả thực đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhanh chóng lấy

ra một cái lệnh bài đặt ở trên người.

Sau khi những Chấp Kiếm Giả phát hiện bọn họ nhìn thấy tấm lệnh bài kia,

thần sắc liền trở nên cổ quái và phần lớn đều không để ý tới nữa.

"Thế nào, ta đã nói rồi, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, có biết đây là cái gì không,

đây chính là lệnh bài thân phận gián điệp của Chấp Kiếm Giả, ta đã bỏ ra rất

nhiều tiền mới mua được, có lẽ bình thường không có hiệu dụng quá lớn, nhưng

ở trên chiến trường lại khác, mục tiêu của Chấp Kiếm Giả đông đảo, thế là tấm

lệnh bài này liền có tác dụng." Đội trưởng vừa bò ở phía trước, vừa đắc ý quay

lại mở miệng nói với Hứa Thanh.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn và phối hợp hiện ra biểu cảm kính nể, khiến đội

trưởng rất là dễ chịu.

Tuy rằng trong lúc này bọn họ cũng gặp phải mấy lần nguy hiểm, nhưng

dưới sự cẩn thận của Hứa Thanh và đội trưởng, bọn họ đều đã cẩn thận tránh

được.

Cho khi lại trôi qua thêm nửa canh giờ, rốt cuộc bọn họ đã bò ra khỏi chiến

trường tràn đầy âm thanh chém giết kịch liệt bốn phía, đến được chân núi thứ

ba.

Trên bầu trời của ngọn núi thứ ba, U Tinh Linh Tôn hóa thân thành ba đạo,

giao chiến cùng trưởng lão Chấp Kiếm.

Khí thế ngập trời, ánh chiều tà chiếu vào trên người của ả, có thể nhìn thấy

bộ quần áo hôm nay ả mặc …đã không phải là cùng một bộ từng mặc khi tới

gần Thất Huyết Đồng lần trước.

"Quả nhiên, ả có rất nhiều quần áo!"

"Tiểu Thanh, thời điểm phát tài của chúng ta đến rồi!!" Trong mắt đội

trưởng lộ ra vẻ tham lam, thân thể nhảy thẳng lên, không hề ẩn nấp mà chợt lao

thẳng về ngọn núi phía trước.

Hứa Thanh cũng tương tự như vậy, gần như là đồng thời lao ra cùng lúc với

đội trưởng, Ngôn Ngôn theo ngay phía sau, vào thời khắc này cả ba đều bộc

phát toàn diện tốc độ của mình, Ngôn Ngôn tuy chậm nhưng trên người nàng có

rất nhiều các loại bảo bối, rất cố gắng đi theo, dù theo không kịp nhưng vẫn liên

tục theo sát.

Vì vậy nhìn lại từ trên trời, đại địa là một mảnh hỗn loạn, bầu trời là một

mảnh tranh đấu, trên ngọn núi đen thứ ba bỗng có ba thân ảnh toàn lực nhảy

vào, nhanh chóng tiếp cận về phía động phủ bên trong.

Trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ điên cuồng.

Trong mắt Hứa Thanh chớp động tia sáng.

"Điên rồi điên rồi....." Ngôn Ngôn bay theo phía sau, nàng một đường

không nói chuyện, nhưng tim lại đập nhanh trước đó chưa từng có.

Nàng nhìn về thân ảnh hai người phía trước, chỉ cảm thấy hai tên này đang

muốn nhổ răng cọp... Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm những việc tự

đi tìm chết như thế này!

"Nhưng rất kích thích nha!" Hô hấp của Ngôn Ngôn trở nên dồn dập và

trong mắt lộ ra vẻ mê ly, trong sự kích thích mãnh liệt, thân thể của nàng rõ ràng

cũng đang run lên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi