QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng trầm mặc, cúi đầu nhìn qua những vết cắt đỏ vẫn còn tồn tại trên

người của mình, y đột nhiên cảm thấy một người tâm tính thiện lương như mình

rất mệt mỏi, vì vậy liền lặng lẽ tiêu sái đi đến sau lưng Hứa Thanh, đứng chung

một chỗ cùng Ngôn Ngôn, ho khan một tiếng.

"Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi?"

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng sau lưng, đội trưởng cũng nhìn qua Hứa

Thanh.

Hứa Thanh không nói chuyện, thân thể nhoáng một cái lao thẳng đến động

phủ phía trước, lần này đội trưởng không vượt lên trước nữa rồi, mà nhu thuận

cùng Ngôn Ngôn đi ở phía sau Hứa Thanh.

Ba người cứ như vậy đi thẳng một đường, mặc dù tốc độ nhanh nhưng cũng

rất cẩn thận, dần dần nhích tới gần động phủ.

Trên đường bọn họ lại gặp một chút cấm chế, nhưng bọn họ đều tránh đi

được, thỉnh thoảng cũng tránh không khỏi, bởi vì những đạo cấm chế này đều

ẩn chứa lực lượng dị chất, cho nên... Đối với Ảnh Tử mà nói, vật do thức ăn tạo

thành, tất nhiên cũng có thể thành đồ ăn.

Vì vậy trong thời gian không lâu, rốt cuộc ba người bọn họ đã đi tới lỗ

thủng trước thân núi, đứng ở chỗ này, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi

hương tràn ra từ trong động phủ.

Mà giờ khắc này cuộc chiến ở trên bầu trời cũng càng lúc càng kịch liệt hơn,

ngọn núi thứ nhất truyền ra từng tiếng gào thét ngập trời, ngọn núi thứ hai thì

ngang bình, về phần ngọn núi thứ ba, U Tinh Linh Tôn huyễn hóa thành ba

phân thân, ba thân hình đều liên tiếp bại lui, trong miệng liên tục truyền ra âm

thanh thê lương.

"Chúng ta phải nhanh, nếu không chờ bọn họ đánh xong, chúng ta....."

Hứa Thanh ngưng trọng nhìn qua một màn bên trên và lập tức mở miệng, nhưng

còn không đợi hắn nói xong, đội trưởng bên cạnh mang ánh mắt mãnh liệt phát

sáng, bay thẳng vào bên trong lỗ thủng.

Nháy mắt sau khi lao vào, đội trưởng lập tức táp tới một con tiên hạc bằng

ngọc thạch vô cùng đẹp đẽ xa hoa, không ngừng tản ra ánh sáng rực rỡ, bên trên

còn tràn ra khí chất uy nghiêm không tầm thường ở trong góc tường.

Rặc rặc một tiếng, đầu tiên hạc kia lập tức bị đội trưởng ăn.

"Dùng tiên ngọc chế tạo, quá xa hoa, cái đồ chơi này là thứ tốt, thứ này bỏ

mấy trăm vạn linh thạch cũng không mua được!" Giọng nói của đội trưởng

cũng mang theo cơn kích động, vội vàng thu hồi con tiên hạc không còn đầu.

Tốc độ của Hứa Thanh cũng không chậm, cất bước nhảy lên phóng vào bên

trong động phủ, tay phải giơ lên, từng chiếc đế đèn bốn phía lập tức bay tới phía

hắn.

Những chiếc đế đèn này đều không hề tầm thường, mỗi một chiếc đều tràn

ra chấn động kinh người, mặc dù không phải mệnh đăng nhưng hiển nhiên cũng

có chỗ giá trị riêng.

Hứa Thanh cảm thấy bên trong động phủ của một đại tu Quy Hư, tất nhiên

sẽ không ít bảo bối, nhưng bây giờ thời gian cấp bách nên không cách nào tra

xét kỹ càng từng thứ, cho nên có thể cầm được bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu.

Lấy xong một đống đế đèn, Hứa Thanh bắt đầu dọn nhà, mà đội trưởng thì

đã bay lên trên vách tường, đập những hạt châu khảm nạm ở bên trong, nhìn

thấy hành động dọn nhà của Hứa Thanh, vẻ mặt lập tức ngạo nghễ, y cảm thấy

phương diện này Hứa Thanh không bằng chính mình, thứ tốt, đương nhiên đều

được khảm ở trên vách tường.

Hứa Thanh nhớn lông mi lên, quay người đi thẳng đến phòng khách, sau khi

lấy đi một cái giường lớn đặt ở chỗ đó, lại thu hồi tất cả các vật lẫn lộn bên

trong phòng khách.

Nên nói như thế này nhé, chủ nhân thường ở trong phòng khách, vậy nơi

đây thường thường đều là vật thiếp thân, Hứa Thanh cảm thấy lẽ sẽ đồ vật ở nơi

này có càng tốt hơn.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, cũng đi tới một cái phòng khách khác, còn tản ra

cả phân thân để riêng phần mình vơ vét, so với Hứa Thanh thì tốc độ nhanh hơn

rất nhiều.

Mà động này phủ quá lớn, bọn họ nhất thời nửa khắc cũng không cách nào

thu thập toàn bộ, chỉ có thể trông thấy cái gì liền lụm cái đó, nhưng khi phát

hiện tốc độ nhặt đồ của mình nhanh hơn Hứa Thanh, đội trưởng lại cảm thấy

đắc ý trong lòng.

"Tiểu Thanh ơi à tiểu Thanh, lần trước ở trong Hải Thi tộc ngươi đã hút

nhiều hơn so với ta, lần này ta nhất định lấy được nhiều hơn!"

Tâm tình của đội trưởng rất sung sướng, trên thực tế thì từ lần hấp thu ở

trong Hải Thi tộc, y vẫn luôn nhớ tới việc Hứa Thanh hấp thu nhiều linh dịch

hơn mình, đáy lòng cảm thấy rất không phục, lần này nhìn thấy tốc độ của mình

siêu việt Hứa Thanh, nên tâm tình của đội trưởng liền rất là vui sướng.

Hứa Thanh cũng chú ý tới tốc độ vơ vét của đội trưởng, nhưng hắn vẫn bất

động thanh sắc, quét mắt nhìn bên ngoài lỗ thủng, nhìn thấy Ngôn Ngôn đi tới.

Ngôn Ngôn đi vào động phủ, nhìn mặt đất rất là sạch sẽ, lại nhìn đội trưởng

bận rộn, nàng chần chờ một chút không biết mình nên lấy thứ gì, vì vậy trong

mắt lộ ra vẻ suy tư.

Đúng lúc này, Hứa Thanh đã đi tới.

"Ngôn Ngôn, ngươi cảm thấy nếu là nữ tu, vậy nơi quan trọng nhất trong

động phủ là khu vực nào?" Hứa Thanh hỏi một câu.

"Nơi trang điểm?" Ngôn Ngôn không cần nghĩ ngợi mà trả lời, ánh mắt Hứa

Thanh sáng lên, nhìn khắp nơi một chút, sau đó liền khóa chặt vào thiên phòng,

lập tức nhanh chóng đi đến.

Sau khi mở ra thiên phòng, lấy định lực của Hứa Thanh cũng phải hít vào

một hơi thật sâu, ánh mắt trợn to.

Bên trong thiên phòng có hơn mười tấm gương lớn nhỏ, từng tấm gương

đều tràn ra chấn động không tầm thường, nhìn qua liền biết phẩm chất vô cùng

kinh người, mà ở trong này còn có rất nhiều bình bình lọ lọ, nồng đậm mùi

thuốc cùng với khí tức tiên linh.

Chỗ xa hơn còn có từng chiếc giá đặt áo, bên trên có từng kiện từng kiện

bảo y tản mát ra khí tức kinh khủng được treo chỉnh tề, bất luận một kiện nào

đều khiến Hứa Thanh cảm thấy hô hấp dồn dập.

Bởi vì phía trên thật sự tràn ngập các loại tiên ngọc và kỳ trân dị bảo, khiến

cho Thiên Cung hư ảo ở trong cơ thể Hứa Thanh cũng phải rung động lắc lư,

hắn theo bản năng cảm giác, nơi này có lẽ sẽ khiến cho Thiên Cung của mình

rất nhanh hóa hư thành thật.

Ảnh Tử trên mặt đất cũng trở nên kích động, gắt gao nhìn chằm chằm những

bình bình lọ lọ kia, nó cảm nhận thấy có một chút đồ vật đặc thù có tác dụng

giúp nó tăng lên.

Lão tổ Kim Cương Tông cũng giống như thế, nhìn chằm chằm vào những

tấm gương kia, trực giác của lão nói cho lão biết, trong những chiếc gương này

phong ấn khí linh, mà nếu lão thôn phệ những khí linh này, vậy thì tu vi sẽ tăng

lên rất nhiều, so với thôn phệ hồn thì lớn hơn rất nhiều.

Hứa Thanh hít sâu một hơi, không nói hai lời vung tay lên, nhanh chóng thu

hồi những chiếc gương cùng với bình bình lọ lọ bên trong, Ngôn Ngôn ở bên

cạnh cũng hỗ trợ thu thập.

Đáng tiếc những bộ quần áo kia rất quỷ dị, lại quá lớn, ở trên còn có tràn

ngập tia sáng, không cách nào thu vào túi trữ vật, khiến cho Hứa Thanh có chút

tiếc nuối.

Mà đội trưởng rất nhanh liền cảm nhận được cái gì, cấp tốc từ bên ngoài

chạy đến, sau khi đi vào nơi đây, không đợi đội trưởng thấy rõ bốn phía, Hứa

Thanh lập tức chỉ một ngón tay tới giá treo áo xa xa.

"Đại sư huynh, bảo y ở chỗ đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi