QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên tấm thẻ trúc có rất nhiều cái tên đã bị xóa mất, nhưng trên cùng lại có

một cái tên rất rõ ràng.

Trên dòng chữ còn lộ ra màu sắc đỏ tía, tựa hồ lúc khắc xuống đã dùng cả

máu tươi, khiến bây giờ bên trên còn sót lại màu máu đã trở nên khô héo.

Ca ca.

Hứa Thanh nhìn qua cái tên này, thần sắc bình tĩnh, thoạt nhìn giống như

không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng bàn tay cầm que sắt lại hơi cử động nhỏ

tới mức không thể phát hiện.

Sau đó hắn thu hồi ánh mắt và cất thẻ tre, ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng

hôn màu đỏ, sau một lúc lâu liền nhìn về phía đội trưởng và Ngôn Ngôn, nhẹ

giọng mở miệng.

"Ta muốn đi bế quan một chút."

Ngôn Ngôn mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Hứa Thanh giống như có

chút sa sút, nghe vậy liền vội vàng gật đầu.

"Đi đi tiểu Thanh, có sư huynh ở đây, cứ yên tâm mở ra ba cung."

Đội trưởng ngồi ở chỗ kia, cười ha ha.

"Đại sư huynh, lần này ta bế quan có thể sẽ có một chút khí độc bay ra, các

ngươi không nên tới gần quá, nếu... xuất hiện biến cố, các ngươi trước tiên rời

khỏi là được, không cần để ý tới ta, ta có thể tự lo liệu được.

Hứa Thanh nhắc nhở một câu.

Đội trưởng nghe vậy vừa muốn nói khoác vài câu, nhưng sau khi suy nghĩ

một chút, vẫn nhanh chóng kéo dài khoảng cách ra thêm một chút.

Đội trưởng đã thấy qua độc của Hứa Thanh rất nhiều lần, cảm thấy độc của

tiểu tử này càng ngày càng tà môn hơn.

Ngôn Ngôn cũng trợn mắt thật to, lập tức lui ra phía sau, nàng nhớ tới

những thành viên Dạ Cưu trúng độc trong đại lao của Bộ Hung ti.

Mắt thấy hai người như vậy thì Hứa Thanh cũng yên tâm, tý nữa hắn muốn

đặt khỏa độc đan của mình vào trong Thiên Cung, mặc dù hắn đã lên kế hoạch

từ lâu, cũng phân tích qua mạo hiểm trong đó, nhưng dù sao vẫn có một chút

không rõ ràng.

Mặt khác, hắn cũng không biết lần này mình phải bế quan bao lâu, vì vậy

liền đưa quyền khống chế Pháp Hạm cho đội trưởng, quay người đi về phía

khoang thuyền.

Khi sắp bước vào trong khoang thuyền, Hứa Thanh giống như chợt nhớ tới

cái gì, quay lại nhìn về phía đội trưởng.

"Đại sư huynh, hình như ta chưa bao giờ nhìn thấy Pháp Chu của ngươi?"

Đội trưởng nghe vậy liền lộ ra thần sắc đắc ý, ngạo nghễ mở miệng.

"Nó được ta đặt ở một chỗ thần bí để uẩn dưỡng rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi,

đợi uẩn dưỡng xong ta liền đi lấy, cam đoan cả lão đầu tử nhìn thấy cũng phải

chấn động."

Hứa Thanh đã quen với việc đội trưởng khoa trương, vì vậy nghe xong cũng

chỉ nhẹ gật đầu rồi đi vào trong khoang thuyền.

Sau khi bước vào hắn đóng cửa khoang thuyền lại, khoanh chân ngồi xuống,

hai tay bấm niệm pháp quyết mở ra trận pháp, hoàn toàn phong bế khoang

thuyền, khiến cho khí tức bên trong không cách nào tản ra ngoài.

Sau đó lấy ra một chút pháp khí bố trí ở khắp bốn phía.

Làm xong những thứ này Hứa Thanh thở sâu một hơi, mở ra túi trữ vật sửa

sang lại một phen, nhất là những cái bình bình lọ lọ thu được ở trong động phủ

của U Tinh Linh Tôn, lấy ra phân biệt kiểm tra, tìm kiếm những vật có ẩn chứa

sinh cơ.

Dù sao thì thứ hữu dụng duy nhất để đối kháng với khí tức độc cấm trong

độc đan chính là sinh cơ.

Sau khi sàng lọc tuyển chọn xong rồi, Hứa Thanh cũng kiểm tra một lần như

vậy đối với những vật phẩm khác, cho đến khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, hắn

nhắm mắt trầm mặc một lát, sau đó mới lấy ra hộp nguyện vọng.

Nhìn hộp nguyện vọng trước mắt, Hứa Thanh cũng không lập tức mở ra,

phất tay một cái, trong tay xuất hiện một khối ngọc giản cổ xưa.

Đây chính là khối ngọc giản nằm cùng với khỏa độc đan bên trong hộp

nguyện vọng.

Giờ phút này được Hứa Thanh cầm ở trong tay, về phần độc còn sót lại phía

trên, kháng tính trong cơ thể của Hứa Thanh đã có thể bỏ qua ở mức độ nhất

định, còn có lực lượng khôi phục của thủy tinh màu tím, cho nên mặc dù tay

phải của hắn có biến chút thành màu đen, nhưng không xuất hiện dấu hiệu hư

thối.

Theo thần niệm tràn vào, giọng nói tang thương giống như thiên lôi lần nữa

vang vọng trong đầu Hứa Thanh.

"Như thế nào đại đạo? 3000 đại đạo, đều có thể thành Thánh, trong đó có cả

độc đạo?"

"Thế nhân khinh thường âm hiểm, khinh thường độc tà, cho rằng đó chỉ là

tiểu đạo, khó có thể trở thành châu báu?"

"Ta cũng cho rằng như thế, phỉ nhổ phương pháp độc tà."

"Cho đến một ngày, ta chém giết một tên dị tộc đi ra từ Thần Vực, tên tu sĩ

này có chiến lực động trời, đạo mà gã sở tu cũng vô cùng âm tà, trước khi chết

đã hạ độc ta, khiến tu vi của ta mỗi ngày giảm một đại cảnh."

"Sau 10 ngày ta liền hóa thành một phàm nhân, sau khi trải qua 60 năm

phàm trần, nhận hết đau khổ hành hạ, hao phí vô số thiên tài địa bảo, cuối cùng

mới có thể sống tạm, lại luyện hóa chất độc kia từ trong thể nội ra ngoài, hóa

thành một khỏa đan."

"Từ đó ta bắt đầu nghiên cứu khỏa đan này, cho đến khi hạo kiếp phủ

xuống, thủy chung không có kết quả, lưu lại cho hậu nhân nửa thành đan."

"Đan này là độc, cũng là cấm! Nếu như tu sĩ đẳng cấp cao thu được, không

thể sử dụng cho bản thân, nếu không vạn kiếp bất phục, hẳn phải chết không thể

nghi ngờ, cần tìm một tu sĩ Kim Đan mở Thiên Cung, khiến cho khỏa độc đan

này thay thế Kim Đan bên trong Thiên Cung, trở thành một tu sĩ có độc đan

không giống bình thường."

Duy chỉ như thế mới có thể cải biến thần hồn, khiến bản thân có thể đi theo

con đường của khỏa cấm đan này!"

"Lấy sự thôi diễn của ta, con đường cấm đan này có thể lấy độc lay động

chúng sinh, lấy cấm diệt muôn đời, kinh khủng đáng sợ, là phương pháp khó

lường của Thần Vực, mà cuối cùng Thần Vực nhất định là đại địch của vạn

tộc!"

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán.

"Để khỏa độc đan bên trong hộp nguyện vọng vào bên trong Thiên

Cung...Nghe qua ngữ khí của vị tiền bối này, giống như đã thôi diễn qua, nhưng

ta không tin y chưa từng thử nghiệm qua."

"Nhưng hiển nhiên, cũng đã thất bại."

"Cho nên bất kể như thế nào, việc này sẽ vẫn tồn tại mạo hiểm rất lớn, cũng

không biết được cụ thể sẽ xuất hiện biến hóa gì."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, nhưng vẻ quyết đoán trong mắt không giảm

bớt chút nào.

"Nhưng mà ta đã không ngừng thích ứng với loại độc này, bản thân đã có

kháng tính nhất định, đồng thời cũng đã dung nhập tiểu hắc trùng vào trong đó,

khiến chúng nó có thể tạm thời lưu lại."

"Mặc dù ta vẫn còn chưa hoàn toàn có kháng tính với loại độc này, nhưng

cũng đã làm tới cực hạn rồi, khó có thể thu được nhiều kháng tính hơn nữa."

"Mà quan trọng nhất là khỏa độc đan này đã gần đến thời điểm hoàn toàn

mất đi linh tính, sắp rơi vào trạng thái tử đan, nó còn chỉ là một khỏa độc đan

nửa thành, là một vật chưa hoàn thiện."

"Nếu như cứ kéo dài, để trạng thái khô héo này tăng dần, cuối cùng nó sẽ

thật sự hoàn toàn héo rũ trở thành tử đan, vậy giá trị của nó cũng sẽ giảm nhiều,

chỉ có dung nhập rồi sau đó mới có thể khiến cho nó có khả năng khôi phục."

"Nếu không dung nhập, tiếp tục chờ đợi là không có ý nghĩa, tương lai như

thế nào không ai biết được cả, nhưng nếu như cứ đi từng bước, vậy không thể

thỏa mãn mục tiêu của ta được, muốn trở nên mạnh mẽ …chỉ có thể mạo hiểm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi