QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ba ngày trôi qua.

Thiên Cung thứ ba và độc đan đang chậm chạp tiến hành dung hợp.

Một thành, hai thành, ba thành...

Lúc này thân thể Hứa Thanh đã hư thối trên phạm vi lớn, nhưng hắn vẫn

ngồi ở một chỗ như trước, toàn lực chống cự.

Trong ba ngày qua, ngoại trừ thủy tinh màu tím cùng với mệnh đăng và Quỷ

Đế Sơn, Hứa Thanh cũng đã thả ra toàn bộ tiểu hắc trùng của mình.

Dưới sự khống chế của Hứa Thanh, những con tiểu hắc trùng nhao nhao

chui vào trong cơ thể, hấp thụ độc tới từ khỏa độc đan ở trong máu thịt của hắn.

Loại phương pháp này, chính là luồng trợ lực thứ nhất Hứa Thanh chuẩn bị

để dung hợp khỏa độc đan.

Nhưng chất độc trong khỏa độc đan quá mức mãnh liệt, luồng trợ lực thứ

nhất mà Hứa Thanh chuẩn bị cũng không có tác dụng quá lớn, có thể dùng mắt

thường nhìn thấy thân thể của hắn đang không ngừng hư thối.

Hắn chỉ có thể dựa vào hết thảy trợ lực của mình, tranh thủ thêm thời gian

để cho việc dung hợp hoàn thành trước khi bước chân tử vong bước đến.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt lại trôi qua bốn ngày, lúc này tòa Thiên

Cung thứ ba và khỏa độc đan đã dung hợp chuyển hóa được tới bảy thành.

Nhưng trong bốn ngày này, Hứa Thanh cũng đã nhận lấy hành hạ và đau

khổ vô cùng thê thảm, cuối cùng …hắn thậm chí còn không có bao nhiêu khí

lực nữa rồi, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nhẫn nại.

Lúc này chung quanh chỗ ngồi của hắn tràn đầy máu tươi màu đen.

Đó là máu thịt hư thối của hắn biến thành.

Quần áo của hắn đã lõm vào bên trong, máu thịt trên người đều sắp hư thối

hết, hai tay lộ ra bên ngoài không còn nhiều máu thịt lắm, xương cốt màu đen lộ

ra nhìn mà giật mình.

Độc đến từ khỏa độc đan đang toàn diện phá hủy toàn bộ thân hình của hắn,

ngay cả thức hải của hắn cũng đã biến thành tổ ong, linh hồn cũng vô cùng ảm

đạm.

Mắt thấy tình trạng của hắn đã sắp đi về phía tử vong.

Trên thực tế Hứa Thanh có thể kiên trì đến tận bây giờ đã là một kỳ tích rồi,

đây cũng là nhờ Hứa Thanh đã tích lũy thâm hậu đổi lấy.

Mà việc dung nhập khỏa độc đan này, coi như là hạng người đại năng đã lưu

lại khỏa đan này cũng không có thành công.

Bởi vì nếu như người đó thật sự thành công, vậy y sẽ không lưu lại khỏa đan

chỉ còn nửa thành này, trở thành tiếc nuối để lại cho hậu thế.

Mà bản thân vị đại năng kia tất nhiên rất bất phàm, dưới sự che chở của

người này mà còn không thể thành công dung hợp, vậy cũng có thể nghĩ đến

khó khăn của việc này lớn đến bao nhiêu.

Cho nên hết thảy, đều là có thể thực hiện trên lý luận mà thôi.

Dù Hứa Thanh có hai ngọn mệnh đăng thủ hộ, dù hắn có Quỷ Đế Sơn trấn

áp, dù bản thân hắn đã tồn tại kháng tính, dù tiểu hắc trùng ra sức hiệp trợ,

nhưng hắn vẫn đang chạm đến tình trạng dầu hết đèn tắt.

Mặc dù thủy tinh màu tím vẫn còn đang vận hành cực hạn, không ngừng

tràn ra sinh cơ để trì hoãn tình trạng tử vong của Hứa Thanh, nhưng nó cũng có

chỗ cực hạn của mình.

Ảnh Tử đã không còn truyền ra tâm tình, mà lão tổ Kim Cương Tông cũng

rất cẩn thận.

Bọn họ cảm nhận được trên người Hứa Thanh tràn ra tử khí, trái tim cả hai

đều đều rất phức tạp.

Nhưng vô luận như thế nào, chấn nhiếp và sự thiết huyết từ trước đến giờ

của Hứa Thanh khiến cho bọn họ không hề có ý làm phản, coi như là thật sự có

ý nghĩ, cũng không dám trả giá để hành động.

Cho đến khi lại qua thêm một ngày, hai chân Hứa Thanh cũng chỉ còn lại

xương cốt màu đen, tóc cũng đều không còn.

Gương mặt vốn dĩ rất yêu dị cũng đã tựa như hài cốt, bên trên hư thối gần

hết.

Chỉ còn chút ít thịt hóa thành máu loãng màu đen, biến thành từng giọt sền

sệt rơi trên mặt đất.

Mắt của hắn cũng đang dần tan chảy, mang theo vẻ vô thần, sinh mệnh đang

nhanh chóng tiêu tán.

Vào thời khắc này thủy tinh màu tím cũng đã lộ ra vẻ bất lực, mắt thấy Hứa

Thanh sẽ phải thất bại, nhưng vào lúc này, trong con ngươi của Hứa Thanh đột

nhiên xuất hiện một tia thần thái.

Tia thần thái này vừa xuất hiện, khiến cho nội tâm của lão tổ Kim Cương

Tông và Ảnh Tử chấn động.

Hứa Thanh không rảnh để ý tới bọn họ, hắn lặng lẽ cúi đầu, động tác này lập

tức khiến cơ thể hắn truyền ra âm thanh ken két, hình như hắn chỉ cần hơi dùng

sức một cái, đầu lâu của hắn sẽ lập tức rơi từ trên cổ xuống.

Sau khi cúi đầu, Hứa Thanh cố gắng giơ lên tay phải chỉ còn sót lại có một

xíu máu thịt, cầm lấy một cái bình nhỏ đặt ở trước mặt từ sớm.

Sau đó bóp chặt một cái, đạo huyết của Quy Hư ở bên trong bay ra, bay

thẳng đến thân thể của hắn.

Đây là lượt trợ lực thứ hai mà Hứa Thanh chuẩn bị.

Trong chốc lát, đạo huyết này dung nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh.

Sinh cơ đến từ đạo huyết lập tức tràn vào toàn thân Hứa Thanh, bồi dưỡng

máu thịt của hắn, đồng thời cũng khiến cho tia sáng của Quỷ Đế Sơn trong thức

hải của hắn trở nên sáng rõ hơn.

Nhưng nếu so sánh sinh cơ bên trong giọt đạo huyết này, thì đạo vận ẩn

chứa bên trong giọt đạo huyết mới chính là thứ mấu chốt của nó.

Cho nên mặc dù nó cũng có trợ giúp về mặt sinh cơ, nhưng cũng rất có hạn.

Nhưng nó lại có trợ giúp cực lớn đối với Quỷ Đế Sơn của Hứa Thanh.

Vào thời khắc này theo Quỷ Đế Sơn hấp thu đạo vận trong đạo huyết, Quỷ

Đế Sơn của Hứa Thanh càng lúc càng trở nên chân thật hơn nữa.

Bên trên tràn ra từng luồng đạo vận nồng đậm, gương mặt cũng càng lúc

càng tương tự cùng với Hứa Thanh hơn, làm cho người ta cảm giác hình như

hoàn toàn giống như là hắn, đây cũng được coi như là đã bước ra một bước thật

dài.

Loại biến hóa này càng giống như là một loại thuế biến về chất, nếu như

không có giọt đạo huyết kia, vậy Quỷ Đế Sơn muốn đạt tới loại biến chất này

thì hầu như là không thể nào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi