QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thấy Ảnh Tử đứng đó lắc đầu, lão tổ Kim Cương Tông càng thấy căng

thẳng hơn nữa, thân thể trở nên run rẩy, tuyệt vọng nhìn Hứa Thanh, lão cảm

thấy lần này mình xong đời rồi.

"Chủ tử....."

"Thân thể của ngươi không sao chứ?" Hứa Thanh nhìn qua lão tổ Kim

Cương Tông, nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo vẻ ân cần.

Đối với lão tổ Kim Cương Tông mà nói, câu này của Hứa Thanh giống như

là một cơn gió xuân vậy, con mắt của lão trợn to, hô hấp dồn dập, kinh ngạc

nhìn Hứa Thanh, lão thật không ngờ, vậy mà Hứa ma đầu lại không hỏi lại

những câu đã đi quá giới hạn mà lão vừa nói, ngược lại đang quan tâm lão.

Điều này khiến cho cảm xúc của lão chấn động kịch liệt, nhất là lão còn vừa

trải qua một màn sinh tử, tâm tình vốn đang lên lên xuống xuống, vừa bi thương

lại nhận được đại hỉ, khiến cho trái tim của lão tổ Kim Cương Tông bỗng sinh

ra một loại cảm thụ không cách nào hình dung.

Lão cho rằng loại cảm thụ này, là bởi vì Hứa Thanh mà sinh.

Điều này cũng khiến cho lão nhớ tới những lời bên trong sách cổ mà mình

đã xem cả đời, bên trong cũng có thiết lập một chút tình tiết giống như thế này,

ngày x năm y tháng z, một vị Thần Linh vĩ đại A B C nào đó, rốt cuộc sắp gặp

được người trung bộc* sắp sửa làm bạn cả đời với mình.

(*trung bộc: nô bộc trung thành)

Dưới sự chứng kiến của bánh xe lịch sử, giây phút đó chính là một khắc vận

mệnh bản thân người trung bộc thay đổi.

Trước mắt, Hứa Thanh dường như là nói lời trong sách cổ, kiếp trước liền là

chủ nhân của mình, đời này mình cũng trải qua trăm cay nghìn đắng mới lại gặp

được, đây chính là mệnh trung chú định.

"Chính là như vậy!" Lão tổ Kim Cương Tông kích động.

Lúc trước lão chưa hề được trải qua loại cảm thụ này, thế nên lúc này nội

tâm của lão tràn đầy cảm động, vì vậy lập tức vội vàng mở miệng.

"Chủ tử yên tâm, tiểu nhân không sao, giờ phút này tiểu nhân vô cùng kích

động, bởi vì dưới sự chứng kiến của năm tháng, ta lại có thể tiếp tục phụ trợ

ngài chinh chiến rồi, chủ tử, ở kiếp này, ta sẽ mở đường vì ngài!"

Hứa Thanh kinh ngạc nhìn lão tổ Kim Cương Tông, hắn cảm giác biểu hiện

của đối phương có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến những gì trải qua trong đoạn

đường này, liền nhẹ gật đầu.

Tiểu Ảnh ở một bên sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn lão tổ Kim Cương

Tông thật sâu, ghi tạc đoạn lời nói vừa rồi vào trong lòng, dự định về sau mình

cũng sẽ nói như vậy.

"Lần này ngươi tấn cấp, có lẽ còn chưa tính là thành công toàn bộ đúng

không?" Hứa Thanh nhìn lão tổ Kim Cương Tông.

"Chủ tử, tuy đúng là không hoàn toàn thành công, nhưng ta có thể cảm nhận

được mình và trước kia không giống nhau." Nói xong, lão tổ Kim Cương Tông

giơ tay phải lên, thân thể hơi run một cái, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một đạo

tia chớp hồng sắc.

Chỉ là tia chớp này còn rất yếu ớt, nhưng bản chất của nó lại giống như đúc

với lực lượng thiên kiếp mà Hứa Thanh chống đỡ lúc trước.

"Mặc dù hơi ít... Nhưng ta đã là nửa khí hồn, dung nhập vào bên trong que

sắt, có thể khiến cho lực lượng của que sắt đại trướng!" Lão tổ Kim Cương

Tông nhìn tia chớp yếu ớt trong lòng bàn tay, có chút chột dạ, lập tức mở

miệng, nói xong liền nhoáng một cái trở về bên trong que sắt màu đen bên cạnh,

muốn biểu hiện một chút cho Hứa Thanh xem.

Nhưng nháy mắt khi thân thể của lão dung nhập vào que sắt, que sắt màu

đen đột nhiên chấn động.

Bên trên truyền ra từng trận âm thanh ken két, từng đạo phù văn màu đỏ

hiện ra ở bên trên, không ngừng tràn ngập khắp que sắt, giống như đang cải tạo

que sắt vậy, que sắt cũng dần dần tản mát ra khí tức kinh khủng.

Còn có từng đạo điện quang hình vòng cung màu đỏ qua lại trên que sắt

màu đen, khiến cho màu sắc của que sắt cũng từ màu đen xuất hiện chút màu

tím.

Mắt thấy que sắt theo mình nhiều năm như vậy trở nên không tầm thường,

Hứa Thanh vừa muốn lấy ra cẩn thận xem xét, nhưng vào lúc này, lão tổ Kim

Cương Tông bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên que sắt đột nhiên xuất hiện

từng đạo khe hở.

m thanh rặc rặc vang lên, trên que sắt thình lình xuất hiện ba đạo khe hở,

mỗi một khe hở đều rất sâu, giống như chỉ thiếu chút nữa, sẽ khiến que sắt vỡ

vụn.

Một màn này khiến cho Hứa Thanh biến sắc, lập tức đưa tay chộp tới que

sắt, đảo thần niệm qua, sắc mặt có chút khó coi, lúc này lão tổ Kim Cương Tông

cũng huyễn hóa ra ngoài, cẩn thận mở miệng.

"Chủ tử, cái trọng bảo mà ta gửi thân này, cuối cùng vẫn có cấp độ quá thấp.

...."

"Phía dưới Kim Đan còn được, nhưng theo ta chuyển hóa thành bảy thành

khí hồn, ta đã vượt qua cực hạn nó có thể thừa nhận, nhất là tia chớp màu đỏ,

lực lượng thiên kiếp …càng không phải thứ mà que sắt có thể gánh vác nổi."

Hứa Thanh cầm lấy que sắt, trầm mặc hồi lâu.

Vật này đã đi theo hắn từ lúc còn nhỏ, vô luận là trong xóm nghèo hay là về

sau, vô luận là doanh địa thập hoang giả hay là lúc hắn mới vào Thất Huyết

Đồng, que sắt đều là khí cụ giết người sắc bén của hắn.

Vô số ngày đêm, hắn đều cầm lấy que sắt trong tay mà ngủ.

"Tạm thời cứ như thế, đợi sau khi trở lại tông môn, ta sẽ nghĩ biện pháp chế

tạo lại nó, xem xem có thể tăng lên cấp độ cho nó hay không." Hứa Thanh bình

tĩnh mở miệng, thu hồi que sắt màu đen, sau đó lấy ra một mảnh vỡ pháp bảo

tấm gương từng thu được trong một cái tiểu quốc, dùng nó để cho lão tổ Kim

Cương Tông tạm thời dung thân.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh hất tay áo lên, Ảnh Tử và lão tổ Kim

Cương Tông lập tức lại ẩn nấp.

"Nên rời đi rồi." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, lần này Ảnh Tử và

lão tổ Kim Cương Tông đều đã tấn cấp, cũng đã giúp chiến lực của hắn tăng lên

một chút.

Về phần biến hóa cụ thể, hắn chuẩn bị trở về trên Pháp Hạm lại tiếp tục cân

nhắc.

Dẫu sao thì nơi này cũng là cấm địa, phải luôn đặt lòng cảnh giác, với cả lúc

trước thiên kiếp đã đưa tới chấn động rất lớn, rất có thể đưa tới một chút tồn tại

không biết, cho nên Hứa Thanh dự định lập tức rời khỏi.

Nghĩ tới đây thì thân thể của hắn lập tức nhoáng một cái, theo thông đạo bay

thẳng đến cửa ra, tay phải giơ lên nhấn một cái, cửa thông đạo nổ tung, nhưng

vào lúc này Hứa Thanh bỗng biến sắc, nhìn chăm chú về phía xa xa.

Nơi ánh mắt của hắn nhìn tới, là một nơi xa trong rừng, chỗ đó có một đám

người khổng lồ quái dị cao hơn mười trượng đang gào thét truy kích như điên,

từng người khổng lồ đều tràn ra chấn động không tầm thường, trong đó có tới

hơn mười người có thể so với Kim Đan.

Nhất là có hai ba người còn khiến cho Hứa Thanh có một loại cảm giác

dường như gặp phải Kim Đan mở ra năm sáu tòa Thiên Cung, ánh mắt của hắn

vừa nhìn tới liền co rụt lại.

Mà càng làm cho Hứa Thanh phải hít sâu một hơi, đó là ở chỗ xa hơn còn có

âm thanh gào thét vang vọng bầu trời, âm thanh này vô cùng chấn nhiếp tâm

thần, giống như có thể áp chế hết thảy, kinh khủng vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi