QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh liền trôi qua nửa tháng, phía dưới

Pháp Hạm truyền đến âm thanh nước sông chảy xiết, thả mắt nhìn qua, chính là

chủ sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà mênh mông và nơi giao nhau với Thái Ti Độ

Ách Sơn.

Nước sông ở nơi này rất mãnh liệt, từng đợt sóng dựng lên tựa như biển

khơi, đi ngang qua hạp cốc lớn Thái Ti Độ Ách Sơn, chia sơn mạch này làm hai

đoạn, trong đó càng có rất nhiều chỗ thác nước, thoạt nhìn tựa như họa quyển.

Ngôn Ngôn lần đầu tiên trông thấy bức họa quyển mênh mông thế này, nên

lập tức bị nó thu hút.

Mà lúc trước khi Hứa Thanh và đội trưởng chấp hành nhiệm vụ tuần sông

đã từng tới nơi đây, cho nên vừa đưa mắt nhìn qua liền thu hồi ánh mắt, lấy ra

mảnh vải quấn xác chết tràn đầy khí tức tiên linh kia.

Đây là một mảnh vỡ của pháp bảo Cấm Kỵ, có thể tưởng tượng món pháp

bảo Cấm Kỵ này khi nguyên vẹn hẳn là một tấm vải quấn xác chết nghiêm

chỉnh.

Trên mảnh vải nhiễm máu tươi màu đen, khiến nó tràn đầy cảm giác bí ẩn,

nhưng khí tức tiên linh lại vô cùng nồng đậm, sau khi Hứa Thanh xem xét, bàn

tay của hắn lại lần nữa có cảm giác bị đâm xước.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ mang, mảnh vỡ pháp bảo Cấm Kỵ có đủ loại

hiệu dụng, có lẽ là bởi vì tàn phá cho nên rất khó thông qua thần niệm để dò xét

điều tra tác dụng của nó, cần phải dùng bản thân nếm thử mới có thể tìm ra.

Giống như khối gỗ màu đen và cái gương nhỏ kia, hiệu dụng cả hai rõ ràng,

cho nên rất dễ dàng đã bị phát giác ra được, nhưng năng lực của mảnh vải này

có vẻ khá phức tạp.

Sau khi Hứa Thanh nghiên cứu, bỗng nhiên mở ra sự che chở của Tử Thiên

Vô Cực Quan, lần nữa chạm vào mảnh vải, hắn phát hiện vật ấy vẫn vô hình

đâm xước vào bàn tay của mình, không hề quan tâm tới sự che chở của Tử

Thiên Vô Cực Quan.

“Bỏ qua che chở?" Tâm thần Hứa Thanh khẽ động, hắn nghĩ tới cây liêm

đao ác quỷ của thiếu nữ kia.

Một lát sau, Hứa Thanh lấy ra cái phôi dao găm mà đội trưởng cho hắn, đây

là một cái phôi dao găm màu đen, từ trên tràn ra quang mang sắc bén, bên trên

còn có hoa văn hình thành một con mắt quỷ dị.

Hứa Thanh vốn dự định sau khi trở lại tông môn rồi sẽ tìm kiếm vật liệu

thích hợp để tạo thành một con dao găm thuận tay, nhưng bây giờ sau khi hắn

nhìn mảnh vải kia một chút, hắn liền có ý nghĩ mới.

Sau khi suy tư, Hứa Thanh cảm thấy mình có thể thử nghiệm.

Vì vậy hắn quấn mảnh vải quanh con dao găm này, cuốn lấy từng vòng, cuối

cùng tạo thành một chỗ nắm vũ khí đơn giản.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh liền cầm vào trong tay, cảm giác đau

đớn mãnh liệt truyền tới, nhưng Hứa Thanh khôi phục rất nhanh, lại am hiểu

chịu đựng đau đớn, cho nên thần sắc của hắn vẫn như bình thường.

Tay phải của hắn cầm con dao găm thật chặt, giống như kìm sắt.

Tiếp theo hắn giơ tay trái lên, nhẹ nhàng đụng vào cạnh nhọn của con dao

găm, sau khi chạm vào một cái, cái loại cảm giác bị đâm kia lại lần nữa hiện ra,

hình như năng lực của mảnh vải kia đã truyền vào trên con dao găm này.

"Quả nhiên!" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

"Ngôn Ngôn, mở ra che chở của ngươi."

Ngôn Ngôn vẫn một mực chú ý tới Hứa Thanh, thế nên sau khi nghe Hứa

Thanh nói, nàng hầu như không hề chần chờ chút nào, lập tức liền mở ra ngọc

giản che chở mà nãi nãi nàng cho, một tầng phòng hộ lập tức hình thành, Hứa

Thanh hành động.

Chủy thủ trong tay Hứa Thanh trong nháy mắt đâm tới gần, một khắc chạm

vào màn phòng hộ của Ngôn Ngôn, con dao găm không hề quan tâm tới màn

phòng hộ kia, trực tiếp xuyên thấu, cắt về phía cổ của Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn không chút né tránh, nàng rất tín nhiệm Hứa Thanh.

Trong nháy mắt tiếp theo Hứa Thanh thu hồi tay phải, trong lòng thoả mãn,

mà đội trưởng ở một bên cũng đã nhìn thấy hết thảy, kinh ngạc mở miệng.

"Mảnh vải này không tầm thường nha."

Hứa Thanh gật đầu, tiếp tục nghiên cứu, cho đến khi hoàn toàn xác định hai

thứ vật phẩm này sau khi tổ hợp cùng nhau sẽ phát ra uy lực rất lớn, liền cúi đầu

nhìn cái bóng của mình.

Hứa Thanh cảm thấy tương lai nhất định sẽ có một ngày mà Ảnh Tử bị lộ ra,

nếu như thế, vậy hắn sẽ phải bắt đầu chuẩn bị trước một chút mới tốt.

Vì vậy dưới thần niệm của Hứa Thanh, Ảnh Tử không để lộ ra tung tích,

phân tán ra một đám bóng, hội tụ trên con mắt của con dao găm này.

Theo nó dung nhập, con mắt của dao găm chợt nhìn như bình thường,

nhưng nếu như cẩn thận nhìn, lại thấy nó tựa như đang sống vậy.

Ngươi nhìn chằm chằm nó, sẽ cảm giác nó cũng đang nhìn về phía ngươi.

"Tiếp theo chính là nghĩ ra một đoạn khẩu quyết, dùng để làm nền khi Ảnh

Tử dùng bí thuật dung hợp với ta."

Việc nghĩ khẩu quyết này, Hứa Thanh cảm thấy mình không am hiểu cho

lắm, vì vậy liền truyền ra thần niệm cho lão tổ Kim Cương Tông.

Rất nhanh, lão tổ Kim Cương Tông, người đã đọc thuộc lòng gần như hết

thảy những quyển tiên hiệp ở Bạch Ngọc Sách, cho nên kiến thức về đặt tên hay

sáng chế khẩu quyết rất uyên bác, lão nhanh chóng nghĩ ra một đoạn khẩu

quyết.

"Ảnh tù chi cấm, quỷ tử sắc lệnh."

"Tiên pháp chiết linh, thiên địa ngô mệnh."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, hắn cảm giác bốn câu này có điểm quái dị,

nhưng nhất thời nửa khắc không nghĩ ra câu nào tốt hơn, vì vậy cũng không lập

tức đi dùng, khiến cho lão tổ Kim Cương Tông cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bởi vì trong bốn câu nói này ẩn chứa một chút tâm cơ của lão.

"Tiểu Ảnh à Tiểu Ảnh, ngươi mà cũng dám đấu với ta, hừ hừ, lão tổ ta đọc

tiểu thuyết và sách cổ nhiều năm như vậy là vô ích sao, một hồi liền để cho

ngươi xem một chút thủ đoạn của lão tổ nhà ngươi."

Cùng lúc đó Pháp Hạm cũng đã rời khỏi khu vực chủ sông Uẩn Tiên Vạn

Cổ Hà, dùng tốc độ cao nhất đi bay về phương Bắc, dần dần màu sắc của đại địa

bỗng có chỗ cải biến, không còn là màu đen …mà xuất hiện tuyết trắng.

Nhiệt độ cũng chợt hạ xuống rất nhiều, thậm chí mấy ngày sau bọn họ còn

gặp một trận gió tuyết.

Bông tuyết giống như lông ngỗng bay xuống, trải dài khắp mặt đất, đồng

thời cũng có một chút chồng chất ở trên Pháp Hạm trên bầu trời, tựa như khiến

Pháp Hạm phủ thêm một lớp quần áo màu trắng.

Mà thiên địa phía trước chính là một mảnh mơ hồ, tất cả tầm nhìn đều bị gió

tuyết che phủ, trận gió tuyết này xuất hiện rất đột nhiên, càng lúc càng lớn, cho

đến khi tạo thành một trận bão tuyết.

Tiếng gió thổi vang vọng bát phương, theo những bông tuyết bay tới bay lui,

băng hàn lãnh ý tràn ngập nhân gian.

Đối với tuyết, Hứa Thanh cũng không xa lạ gì.

Vào mùa đông mấy năm trước, mỗi trận gió tuyết chính là một trận khảo

nghiệm sinh mệnh với hắn, nhưng trận tuyết lớn như lúc này thì hắn cũng ít

thấy.

"Rốt cuộc chúng ta đã đi tới băng nguyên phương Bắc, dựa theo tốc độ này,

nhiều nhất 2 tháng là chúng ta có thể đi tới điểm cuối cùng của Nghênh Hoàng

Châu, cũng chính là nơi đặt Thái Sơ Ly U Trụ."

"Chỗ đó, cũng là tổng bộ của Chấp Kiếm Đình trong Nghênh Hoàng Châu."

Trong mắt đội trưởng hiện ra vẻ chờ mong, giọng nói vang vọng theo tiếng gió

tuyết thét gào bốn phía.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi