QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà Hứa Thanh mặc dù cũng động tâm về việc trở thành Chấp Kiếm Giả,

nhưng hắn càng coi trọng chấn động vừa rồi của Thái Sơ Ly U Trụ hơn.

Bởi vì một khắc ngay khi Thái Sơ Ly U Trụ chấn động, Hứa Thanh cảm

nhận rõ ràng được Quỷ Đế Sơn trong thức hải của mình cũng chấn động tương

tự, đồng thời còn có vài chục khối phù văn nổi lên trên Quỷ Đế Sơn.

Những khối phù văn này lộ ra chiến ý mãnh liệt, sau khi Hứa Thanh cảm

giác liền như có điều suy nghĩ.

"Chẳng lẽ đây là Linh Ấn mà đội trưởng nói? Như vậy xem ra Linh Ấn này

đúng là rất dễ dàng thu được, không khó cho lắm."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nhưng hắn cũng không xác định được rằng

những khối phù văn này có phải là Linh Ấn mà đội trưởng nói hay không.

Bất quá hắn cảm giác mình có thể đưa vật này ra ngoài.

Vì vậy hắn liền giơ tay lên, theo tâm niệm vừa động, một khối phù ấn trong

hơn mười khối ấn phù trong thức hải của hắn lập tức tan biến, lúc sau đã xuất

hiện ở trên lòng bàn tay của hắn.

Tia sáng lập lòe, bên trên tràn ra từng trận chiến ý cường liệt, khiến cho Hứa

Thanh cảm giác khối phù ấn này giống như là một loại pháp thuật có thể sử

dụng, thậm trí còn có được lực sát thương nhất định.

"Đại sư huynh, cái này có phải là Linh Ấn mà ngươi nói....." Hứa Thanh

quay đầu nhìn về phía đội trưởng, không đợi hắn hỏi xong, đội trưởng đang

tưởng tượng bản thân trở thành Chấp Kiếm Giả, bỗng nhiên ngây người ra.

"Linh Ấn? Ngươi cảm ngộ cái này lúc nào vậy, cái đồ chơi này vô cùng...

Đơn giản nha, không tệ không tệ, đã có thể được tăng thêm điểm rồi." Đội

trưởng sững sờ, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

"Vừa nãy khi Thái Sơ Ly U Trụ chấn động, chúng nó liền xuất hiện ở trong

thức hải của ta." Hứa Thanh gật nhẹ đầu, trong lòng dâng lên một chút nghi

ngờ, phản ứng của đội trưởng khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Mà thường thường vào thời điểm này, sẽ thật sự là không đúng.

Đội trưởng ho khan một tiếng, đè xuống chua xót trong đáy lòng, cười ha ha

một tiếng.

"Tiểu Thanh, ngộ tính của ngươi không tệ, nhưng so với ta vẫn còn kém một

chút, ta thật ra cũng đã cảm ngộ thành công cái đồ chơi này, cũng vào ngay vừa

nãy, cho nên ngươi phải nhớ kỹ không nên kiêu ngạo, một khối còn không coi

vào đâu, ta cảm ngộ ra năm khối ta có nói gì đâu, bởi vì cần cảm ngộ ra chín

khối mới có thể thêm điểm!"

Hứa Thanh cảm thụ mười khối Linh Ấn trong thức hải một chút, không nói

chuyện mà lặng lẽ suy đoán trong đáy lòng, Linh Ấn này hẳn là cảm ngộ rất khó

khăn, hẳn không phải là dễ dàng như lời đội trưởng nói lúc trước.

"Được rồi, ngươi tiếp tục cảm ngộ đi, ta đi tìm lão tổ." Đội trưởng nói xong

liền rời khỏi, y chuẩn bị đi tìm một chỗ để cảm ngộ một chút, Hứa Thanh dễ

dàng như vậy liền cảm ngộ thành công một khối, việc này khiến cho y áp lực rất

lớn.

Nhất là khi y nghĩ đến việc mình nói cảm ngộ cái này rất đơn giản lúc trước,

tiếp theo nếu y không thành công trong thời gian ngắn, vậy chẳng khác nào là

cầm đá đập chân mình cả.

Mắt thấy đội trưởng rời đi, Hứa Thanh cũng dự định đi nghiên cứu những

thứ Linh Ấn này một chút, vì vậy liền đi về phía chỗ ở.

Nhưng khi hai người vừa đi vài bước, đội trưởng bỗng nhiên sửng sốt một

chút, y nhớ lại lời nói của Hứa Thanh vừa xong, chú ý tới hai chữ trong đó.

Ngay khi nghĩ lại, ánh mắt của y lập tức trợn to, chợt quay đầu.

"Hứa Thanh, ngươi đợi một chút, vừa nãy ngươi nói là chúng nó?"

Hứa Thanh dừng bước chân lại.

"Ngươi... Ngươi cảm ngộ được mấy khối?" Đội trưởng cẩn thận mở miệng.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn qua đội trưởng, vung tay lên, hơn ba mươi khối

Linh Ấn lập tức bay ra, vờn quanh trong tay hắn, bên trên liên tục tràn ra từng

luồng chiến ý.

Đội trưởng lập tức ngây người.

"Những thứ này, đều mới xuất hiện?"

"Đúng vậy, đội trưởng, ngươi nói rất đúng, đúng là rất đơn giản." Hứa

Thanh trừng mắt nhìn.

Đội trưởng không muốn nói chuyện, y cảm thấy tâm tính thiện lương của

mình rất mệt mỏi.

Giờ phút này y lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại mà nhanh

chóng rời khỏi, nhưng trong lòng lại càng bất chấp, y chuẩn bị đi đến bên Thái

Sơ Ly U Trụ, lập tức bắt đầu cảm ngộ, không cảm ngộ ra bốn mươi khối thì

quyết không bỏ qua.

"Bốn mươi khối chưa ổn thỏa, ta muốn cảm ngộ ra sáu mươi khối!"

Nhìn qua thân ảnh của đội trưởng, Hứa Thanh tâm tình vui sướng quay

người đi về phía chỗ ở.

Rất nhanh liền đến, vừa đến hắn liền bố trí ở bốn phía một phen, sau đó mới

khoanh chân ngồi xuống, nghiên cứu những khối Linh Ấn này.

Hắn biết tại sao thoáng cái mình lại xuất hiện nhiều Linh Ấn như vậy, việc

này chắc chắn liên quan trực tiếp tới sự tồn tại của Quỷ Đế Sơn, dẫu sao thì từ

trình độ nào đó mà nói, song phương đều là đồng nguyên.

Cứ như vậy trong khi Hứa Thanh nghiên cứu, thời gian dần trôi qua, nhoáng

một cái liền trôi qua ba ngày.

Trong đêm ngày thứ ba, Hoàng Nhất Khôn đã đến.

Hiển nhiên gã đến nhưng rất không tình nguyện, sau khi đến liền đưa cho

Hứa Thanh một khối ngọc giản, nói dứt một câu liền nhanh chóng bỏ chạy.

"Lão tổ kêu ta đưa cho ngươi!"

Lão tổ của Hoàng Nhất Khôn, dĩ nhiên là Tử Huyền Thượng Tiên.

Hứa Thanh do dự cầm lấy ngọc giản, trầm mặc một lát rồi dung nhập thần

niệm vào đó, trong đầu lập tức hiện ra giọng nói lười biếng mang theo mị hoặc

của Tử Huyền Thượng Tiên.

"Tiểu bằng hữu, có nhớ tới tỷ tỷ hay không?"

Hứa Thanh im lặng.

"Ta rất thích món lễ vật mà ngươi tặng cho ta trước khi rời đi."

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thái Sơ Ly U Trụ, hắn cảm thấy đội

trưởng hẳn là đi nơi đó.

"Thư ngươi gửi cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng đã nhìn thấy, ngươi nha, bình thường

nhìn không ra, nhưng viết vào trong thư lại ăn nói to gan như vậy... Không phải

ngươi nói rằng ngươi muốn trở nên mạnh hơn sao, nhưng lại không thích nghe

những tin đồn, cho nên chúng ta không tiện gặp mặt quá nhiều trong tông môn,

mà hy vọng dùng thư tín để trò chuyện với nhau, kêu ta gửi hồi âm cho ngươi,

thế nên ta đã kêu Hoàng Nhất Khôn tới đưa thư cho ngươi."

Ánh mắt Hứa Thanh chợt trợn to.

"Mặt khác, nhìn trên phân thượng ngươi xin tha cho Trần Nhị Ngưu trong

thư, thậm chí không tiếc mà đồng ý nhiều chuyện với ta như thế, vậy việc của

Trần Nhị Ngưu coi như xong đi, tạm thời ta không so đo cùng y nữa, nhưng

những việc ngươi đồng ý, chớ có quên đấy."

Hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập.

"Lần này ta nghe lời ngươi, không đi Thái Sơ Ly U Trụ nữa, như vậy thì

ngươi hãy giúp ta chiếu cố người của Huyền U tông một chút."

"Tiếp đó nhanh chóng trở lại... Về phần yêu cầu đổi xưng hô của ta với

ngươi trong thơ, tiểu bằng hữu, ngươi rất xấu nha, nhưng chuyện này còn chưa

được đâu, còn phải nhìn biểu hiện sau này của ngươi."

Trán Hứa Thanh nổi lên gân xanh, trầm mặc hồi lâu, sau khi bình phục nỗi

lòng, hắn lấy ra thẻ tre tìm được tên đội trưởng ở phía trên, hung hăng xóa đi

những dấu??? ở đằng sau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi