Bên trong đạo đàn, lão giả khoanh chân ngồi ở trên đó nhàn nhạt mở miệng,
truyền thụ tri thức cho bảy tám tu sĩ ngồi nghe ở bốn phía.
Đối với lão mà nói, tri thức về thảo mộc cùng với đan đạo của mình cũng là
của nhân tộc, thế nên dù cho người nghe không nhiều lắm, nhưng lão vẫn kiên
trì giảng đạo.
Thậm chí mấy năm trước lão còn dạo chơi khắp bốn phương, đi tới các khu
vực khác biệt để phổ cập tri thức đan đạo và thảo mộc, nhưng những năm gần
đây do tuổi tác của lão quá lớn, thọ nguyên gần hết nên có chút lực bất tòng
tâm, cho nên không còn ra ngoài nữa.
Mà lưu tại bên trong Chấp Kiếm Đình, truyền thụ thảo mộc cho tu sĩ tán tu
bản địa.
Bởi vì đã gặp qua quá nhiều học trò, cho nên lão chưa từng chú ý tới những
tu sĩ đến đến đi đi nghe giảng hàng ngày, tới cũng tốt, đi cũng được, lão đều
không thèm để ý.
"Cái gọi là hệ thực vật Thần Tính, truy cứu căn bản, chính là cải biến cấp độ
sinh mệnh, thậm chí những năm này lão phu một mực nghiên cứu một cái đầu
đề, đó chính là về các loại thực vật, hình như so với những chủng tộc có máu
thịt, bọn chúng giống như lại càng dễ dàng thích ứng với thế giới thay đổi sau
khi Thần Linh đến hơn."
"Vì vậy lão phu thường xuyên suy nghĩ, có lẽ thực vật Thần Tính, chính là
phương hướng nghiên cứu khác để tiến tới Thần Linh."
Hứa Thanh vừa nghe đến đó, thân thể lập tức chấn động, hắn bỗng nhiên
nghĩ tới Chúc Chiếu, nghĩ tới Bạch Lệ lúc trước.
Trên người Bạch Lệ có một cây linh thực, cuối cùng còn dung hợp với linh
thực, đã từng bộc phát ra chấn động Thần Tính nhất định, sau đó hắn lại nghĩ tới
Thánh Quân Tử.
Hắn không biết là cuộc chiến trong Thiểu Ti tông hôm đó, bên trong bộ thi
hài thử nghiệm Thần Tính kia có phải cũng có tồn tại linh thực hay không, hắn
dự định khi nào quay lại sẽ hỏi sư tôn một chút về việc này.
Dẫu sao thì bây giờ bộ thi hài thử nghiệm Thần Linh vẫn đang ở Thất Huyết
Đồng, đang bị sư tôn của hắn nghiên cứu.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh tiếp tục nghiêm túc lắng nghe lão giả giảng thuật,
có đôi khi nghe được quá nhiều nội dung và những nội dung quá thâm ảo, hắn
không tiện đến hỏi rõ, liền lấy ra dược điển rồi ghi chép lại ở phía trên, tạm ghi
lại về sau nghiên cứu.
Mà phần lớn tu sĩ khác lắng nghe ở nơi này cũng đều như thế, thỉnh thoảng
cũng sẽ ghi chép lại bài giảng.
Cứ như vậy, lại trôi qua nửa tháng.
Hứa Thanh đã hoàn toàn đắm chìm trong học tập, nhưng cuối cùng cũng vẫn
có lúc kết thúc, vào hoàng hôn ngày hôm nay, theo lão giả giảng giải trọn vẹn
về thảo mộc Thần Tính, lão ngẩng đầu nhìn bảy tám tu sĩ nghe giảng ở bốn
phía, bao gồm cả Hứa Thanh ở bên trong.
"Về sau các ngươi không cần tới đây nữa, lão phu đã nói xong thiên chương
thảo mộc căn bản, chờ đan đạo của các ngươi đột phá đến cảnh giới cao hơn hãy
tới tìm ta, ta sẽ giảng giải về chương tiếp theo cho các ngươi."
"Mặt khác, lão phu trước giờ không thu trò, bởi vì tất cả những gì ta nói ra
đều không giấu giếm, là trò hay không phải trò cũng không khác nhau, cũng bớt
đi nhân quả."
Lão giả nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới, không
lưu lại ở trên người bất luận kẻ nào, duy chỉ có hơi thoáng nhìn dược điển trong
tay Hứa Thanh nhiều hơn một chút.
Hứa Thanh và những người khác ở nơi đây đều nhanh chóng đứng lên, thần
sắc cung kính cúi đầu về phía lão giả.
Mặc dù giữa lẫn nhau không phải sư đồ chân chính, nhưng hơn một tháng
thụ nghiệp này, cũng là một ân tình.
Nhưng trong lúc mơ hồ, thần sắc của ba người tu sĩ trong này bỗng hơi lộ ra
một chút tiếc nuối, hiển nhiên là ba người này muốn thông qua biểu hiện
nghiêm túc của mình để tranh thủ giúp bản thân có cơ hội bái vào môn hạ của
lão giả này.
Dẫu sao thì những người có thể ngồi nghe giảng ở đây cho đến tận bây giờ,
sẽ đều là hạng người có nhận thức nhất định về thảo mộc, cho nên bọn họ cũng
rất rõ ràng, tạo nghệ đan đạo và thảo mộc của lão giả này đã đạt tới trình độ
đỉnh cao.
Mà người như vậy, giảng giải ở trong đạo đàn, nhất định là một người
không hề tầm thường ở trong Chấp Kiếm Đình.
Trên thực tế thì không chỉ là đạo đàn nơi này như vậy, trong những đạo đàn
giảng giải pháp thuật, tu hành hoặc là luyện khí ở trong Thái Sơ thành, phần lớn
người tới nghe giảng đều ôm loại ý niệm này trong đầu.
Nhưng bây giờ theo lão giả mở miệng, bọn họ liền biết ý niệm của mình đã
vô vọng.
"Đa tạ tiền bối." Mọi người lần lượt thấp giọng mở miệng, sau khi bái ba cái
liền tự mình rời đi.
Hứa Thanh cũng là như thế, sau khi bái ba bái liền rời khỏi.
Cho đến khi thân ảnh của bọn hắn tan biến ở xa xa, hư vô bên người lão giả
trên đạo đàn bỗng vặn vẹo, một Chấp Kiếm Giả đi ra.
Tu vi người này không hề tầm thường, toàn thân tràn ra chấn động Nguyên
Anh, thần sắc cung kính, cúi đầu về phía lão giả.
"Đại nhân, ta tới đón ngài trở về."
Lão giả gật đầu, chậm rãi đứng lên, vừa muốn ly khai nhưng lại đưa mắt
nhìn về phía Hứa Thanh rời đi, trong đầu hiện ra cuốn dược điển mà đối phương
lấy ra để ghi chép, sau khi trầm ngâm liền giơ ngón tay lên chỉ một cái.
"Tra một chút lai lịch của người này."
Chấp Kiếm Giả sững sờ, ánh mắt quét tới bóng lưng Hứa Thanh, sau đó
xuất ra ngọc giản, hỏi thăm một phen, rất nhanh liền thấp giọng truyền ra câu
trả lời.
"Người này tên là Hứa Thanh, đến từ Thất Huyết Đồng trong Liên Minh Bát
Tông, là chuẩn Đạo Tử của Liên Minh Bát Tông, lúc trước đã chém giết thiên
kiêu của Thái Ti Tiên Môn ở bên ngoài thành trì."
"Thất Huyết Đồng? Là cái tiểu tông kia của Nam Hoàng Châu đúng
không?" Trong mắt lão giả lộ ra vẻ nhớ lại.
"Là Nam Hoàng Châu." Chấp Kiếm Giả cung kính mở miệng.