QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cuối cùng sau một tiếng nổ thật lớn, thân thể dị hóa trực tiếp nổ tung tan

nát, rơi xuống hố sâu phía dưới.

Mà giờ khắc này tu sĩ còn thừa lại ở nơi đây không nhiều lắm, chỉ có vài

chục người, hoặc là truyền tống rời khỏi, hoặc là thâm nhập xuống bên dưới hố

sâu.

"Tiểu Thanh, chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, phải nắm chặt thời gian."

Đội trưởng hướng bên cạnh nhổ ra một cái, bộ dạng không thể ăn được.

Hứa Thanh gật đầu, hai người lập tức phi thẳng xuống phía dưới.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, trong khi bay Hứa Thanh cũng thấy được

những đệ tử các tông rời đi lúc trước.

Những người này đều đang giao chiến, đối thủ của bọn họ chính là rất nhiều

những thân ảnh màu trắng mới xuất hiện, còn có một số là tu sĩ sau khi bị thân

ảnh kia nhập thân, hóa thành tu sĩ dị hoá.

Số lượng rất nhiều, phần lớn đều đang ác chiến.

Mà người dám đến tham dự thí luyện, tự nhiên đều sẽ có chút thủ đoạn riêng

của mình, cho nên trên đường lao xuống dưới, Hứa Thanh cũng đoán, những

trận chiến này đa số sẽ là nhân tộc giành chiến thắng.

Nhưng trên quãng đường này ở đâu cũng có những đệ tử không kịp truyền

tống rời đi, tử vong ở trong nơi đây.

Để tranh giành tư cách tham dự thí luyện của Chấp Kiếm Giả, quả thực vô

cùng hung hiểm.

Hứa Thanh một đường bay xuống tránh đi những cuộc phân tranh này, mà

càng xuống dưới sâu hơn thì sự âm lãnh trong hố sâu càng trở nên đậm đặc,

cảm giác bị đè nén cũng càng lúc càng mãnh liệt, khiến cho người ta có cảm

giác không thở nổi, trái tim cũng tăng tốc nhảy lên.

Đến cuối cùng ngay cả hắn cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập

ầm ầm, mà ánh sáng trong mắt cũng biến thành mơ hồ, không phải rất rõ ràng.

Cần phải một hồi lâu sau mới thích ứng được, khi lần nữa thấy rõ bốn phía,

Hứa Thanh liền chú ý tới bốn phía thi thoảng sẽ xuất hiện một chút hang động

và lối rẽ, hiển nhiên là thế giới trong lòng đất này cũng không phải chỉ có một

con đường, mà tồn tại rất nhiều hang ngách giống như mê cung vậy.

Nhưng mùi tanh hôi và hư thối của nơi này cũng không bởi vì những lối rẽ

xuất hiện mà giảm bớt, ngược lại càng trở nên nồng đậm hơn.

Mặt khác, lần này muốn thu được tư cách tham gia thí luyện Chấp Kiếm Giả

cần phải đi kiếm những mảnh vỡ của Thái Sơ Ly U Trụ, mà từ khi Hứa Thanh

đến đây tới giờ, hắn vẫn chưa hề tìm thấy được một mảnh nào.

Hắn cũng hiểu lý do, bởi vì trước đó đã có rất nhiều người rời đi trước hắn,

mà nơi những người này đi qua, nếu có mảnh vỡ xuất hiện thì bọn họ sẽ tự

nhiên nhẹ nhõm lấy ra và cầm đi.

Hứa Thanh trầm ngâm nhìn khắp nơi một chút, sau đó thân thể hơi nhoáng

một cái, rơi vào một chỗ nhô lên bên rìa hố sâu, đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn

lên trên.

Phía trên mơ hồ có âm thanh đấu pháp truyền đến, thi thoảng còn có từng

giọt máu tươi rơi xuống, một khi rơi xuống lại có khí tức âm lãnh tăng lên, tiếng

hát hí khúc vẫn như ẩn như hiện.

Về phần thân ảnh của đội trưởng đã sớm không còn ở đây, lúc trước hai

người đã nói lần này chia nhau ra hành động, dẫu sao thì nhiệm vụ lần này là

tìm kiếm vật phẩm, tách ra phạm vi tìm kiếm rộng hơn và tất nhiên hiệu suất sẽ

cao hơn.

"Không đi những cái con đường khác nữa, ta phải đi tới chỗ sâu nhất ở nơi

này nhìn xem."

Hứa Thanh cúi đầu, thân thể nhảy lên, tiếp tục gào thét lao xuống phía dưới.

Hắn thâm nhập càng lúc càng sâu, bốn phía cũng càng lúc càng trở nên đen

tối hơn, loại cảm giác giam cầm áp bách cũng càng lúc càng rõ ràng hơn trước,

lúc sau thân thể đang lao về phía trước của Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại, sau

đó lùi ngược lại về sau mấy bước, đứng ở trên không trung nghiêng đầu nhìn về

bên phải.

Chỗ đó, có một hang động xuất hiện.

Vị trí cửa động có một thân ảnh đang đứng.

Thân ảnh này là một lão giả, trên người mặc một bộ áo đen, trên người

không tràn ra bất kỳ khí tức nào, giống như đã dung hợp cùng với bóng tối ở

bốn phía vậy, khiến người bay qua rất dễ dàng bỏ qua.

Hai tay của lão buông thỏng, nếu cẩn thận nhìn tới, có thể nhìn thấy mười

đầu ngón tay của lão thế mà lại đều có những chiếc móng tay màu đen thật dài,

rất là sắc bén.

Mà lão đứng đưa lưng về phía Hứa Thanh, cho nên không nhìn được thấy

gương mặt.

Nhưng có thể nhìn thấy thân thể của lão hình như khẽ nghiêng, giống như

đang lắng nghe tiếng hát hí khúc truyền đến từ bên trên hố sâu, dường như nghe

rất nghiêm túc.

Nhưng đây là đang ở bên trong Quỷ Động, cho nên khi thân ảnh này xuất

hiện, chắc chắn sẽ khiến cho bất luận người nào nhìn thấy đều sẽ vô cùng cảnh

giác.

Hứa Thanh nhìn về phía đối phương, ánh mắt đầu tiên là đảo qua thân ảnh

âm u này, sau đó nhìn chỗ bùn đất bên người đối phương, chỗ đó có ba khối

mảnh vỡ cắm vào trong bùn!

Ba mảnh vỡ này, chính là vật mà Hứa Thanh cần tìm kiếm.

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn không tin nơi đây không có ai đi qua, nhưng

mảnh vỡ rõ ràng vẫn còn tồn tại ở đây, vậy có thể đoán được, những đệ tử khác

đi ngang qua nơi đây hoặc là đã chết, hoặc là không dám ra tay, không cách nào

thu thập những mảnh vỡ này.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, đầu tiên là kiểm tra bốn phía một chút, sau

khi xác định nơi đây không có mai phục, hắn liền truyền ra thần niệm về phía

Ảnh Tử.

Trong nháy mắt tiếp theo, Ảnh Tử liền từ hư vô trên người lan tràn ra ngoài,

bay nhanh tới gần bên người lão giả đang lắng nghe hí khúc, vươn tới một mảnh

vỡ, vừa muốn túm rồi quay về.

Nhưng vào lúc này lão giả kia bỗng giơ tay lên, một hơi đặt vào trên mảnh

vỡ, lực lượng cực lớn khiến cho bùn đất nổ vang.

Sau đó lão quay đầu, một gương mặt xanh ngắt không có bất kỳ biểu cảm

nào chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Giống như là một con cương thi vậy.

Hai mắt trống rỗng và tản ra từng trận hồng mang, giờ phút này lão đang

nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, khóe miệng dần dần há ra, lộ ra hàm răng

giống như răng cưa.

Trong nháy mắt tiếp theo thân thể của lão bỗng nhoáng một cái, một cỗ khí

tức hung ác bộc phát, lao thẳng đến phía Hứa Thanh.

Trong khi lao đến, hai bàn tay đầy móng sắc kia còn truyền ra từng đợt âm

thanh xé gió bén nhọn, dường như phá vỡ cả hư vô, hung hăng trảo về phía Hứa

Thanh

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, một cái chớp mắt khi trận gió tanh đập thẳng

vào mặt, thân trên của hắn chợt ngửa về phía sau.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn bàn tay phải đen nhánh của lão giả cương thi lướt

qua phía trước mặt mình, thuận thế đổi ngược thân thể lại, thay đổi trên dưới,

đầu dưới chân trên, bộc phát tu vi toàn thân và hội tụ lực lượng thân thể vào

chân phải, hung hăng đạp một cái về cái cằm của lão giả!

Ầm!

Cái đầu của lão giả cương thi vang lên một tiếng rặc rặc, bắt đầu trở nên vặn

vẹo bất quy tắc, thân thể lập tức bị một cước của Hứa Thanh đá lui ra bên ngoài

hơn mười trượng.

Cùng lúc đó Ảnh Tử cũng nhanh chóng cuốn ba mảnh vỡ lên, bay thẳng đến

phía Hứa Thanh.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đầu của lão giả cương thi chợt lắc lư, trực

tiếp xoay trở về vị trí cũ, hồng mang trong mắt đại thịnh, lệ khí ngập trời, dị

chất toàn thân bỗng cuồng bạo hơn.

Trong miệng lão giả còn truyền ra từng trận gào thét giống như dã thú, càng

bộc phát tốc độ, dữ tợn lao về phía Hứa Thanh.

Nháy mắt tới gần, liền lập tức cắn một cái về phía cổ Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi