QUANG ÂM CHI NGOẠI

Độc của Hứa Thanh …nhanh chóng tràn ngập trên đám tiền giấy, nơi đi qua

thì những tờ tiền giấy kia lập tức đen nhánh toàn bộ, trực tiếp bị hòa tan, toàn bộ

quá trình cũng không mất bao lâu, tất cả đám tiền giấy đều đã trở thành chất

lỏng màu đen, dung nhập vào trong bùn đất.

Mà sau khi những tờ tiền giấy này biến mất, thân thể con rết lộ ra cũng

tương tự bị độc của Hứa Thanh xâm nhập.

Con mắt của nữ tử kia cùng đều đang trở nên hư thối, vẻ trống rỗng trong

mắt càng nhiều hơn nữa, nhưng vào lúc này, tòa Thiên Cung thứ ba trong cơ thể

Hứa Thanh cũng truyền ra chấn động.

Toàn bộ độc tản ra ngoài, bao gồm cả độc tồn tại trong cơ thể của nữ tử rết

này lập tức cuốn ngược lại, trôi về trong thiên cung của Hứa Thanh.

Sau khi làm xong những thứ này thì thân thể nữ tử rết kia run lên, thân thể

suy yếu cố ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh, sau đó quay người nhoáng một

cái, lập tức xuyên thấu qua lớp bùn đất rời đi.

Hứa Thanh cũng không để ở trong lòng, đứng ở mép của cái hang bùn đất

suy nghĩ một chút, hắm cảm thấy để bảo đảm rằng mình có thể đạt được mười

thứ hạng đầu, hắn vẫn nên sưu tập nhiều mảnh vỡ hơn nữa để phòng ngừa.

Vì vậy hắn tiếp tục đi sâu xuống phía dưới, cứ như vậy lại trôi qua cả buổi,

Hứa Thanh đã sưu tập được 243 mảnh vỡ.

Mà lúc này cũng chỉ còn cách thời hạn tìm kiếm còn thời gian nửa ngày,

Hứa Thanh cũng không có ý định tiếp tục tìm kiếm nữa, chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi hắn lấy đi mảnh vỡ cuối cùng, con ngươi của hắn bỗng

nhiên co rút lại.

Hắn thấy được một người sống.

Đây chính là người sống đầu tiên mà hắn thấy từ sau khi xâm nhập vào nơi

sâu hơn trong hố sâu.

Chính là Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn!

Người này đang ở bên dưới nơi càng sâu hơn trong hố sâu.

Một khu vực mà bốn phía của gã tồn tại rất nhiều hang động, giờ phút này

Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn đang không ngừng bay tới bay lui ở trước những

cửa hang động này, gã đang giao thủ cùng một con dị quỷ.

Tốc độ của bọn họ cũng cực nhanh, trong khi giao thoa qua lại lẫn nhau còn

truyền ra từng tiếng vang trầm thấp, nhưng bởi vì bốn phía đặc thù, cho nên

những âm thanh này không hề bị truyền ra quá xa.

Mà bản thân con dị quỷ giao thủ cùng Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn cũng

cực kỳ cường hãn, bộ dạng lại càng rất dữ tợn.

Nó có hình người nhưng lại không có lớp da, toàn thân khô nứt giống như là

một cỗ thi thể bị hỏa thiêu, bị đốt chết tươi sống vậy.

Nhưng động tác của nó lại cực kỳ linh hoạt và tốc độ rất nhanh, khiến cho

Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn nhiều lần ra tay muốn thoát khốn nhưng đều

không có kết quả.

Mà mỗi khi cỗ phần thi kia ra tay, đều dấy lên từng đám lửa màu đen đốt

cháy bốn phía, đồng thời thì cỗ khí tức tràn ra từ trên người nó cũng là khí tức

mạnh nhất mà Hứa Thanh chứng kiến được ở trên đoạn đường này.

Đã đạt đến trình độ sáu cung.

Nhất là hắc hỏa mà nó tràn ra, đám hắc hỏa này không hề tỏa ra nhiệt độ cao

mà là tỏa ra sự băng hàn.

Đây chính là Minh hỏa, một loại lửa có sức uy hiếp và thiêu đốt cực kỳ

mãnh liệt với linh hồn.

Tất cả những thứ này khiến cho sắc mặt của Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn

có chút khó coi, gã đã bị cỗ phần thi này bám theo thật lâu, mặc dù gã đã nhiều

lần ra tay, thậm chí triển khai cả bí pháp để tiêu diệt đối phương, nhưng chỉ

trong nháy mắt tiếp theo đối phương sẽ lần nữa hình thành lại, lông tóc không

tổn hao gì, cực kỳ khó chơi.

Dù gã đã vận dụng cả một số đòn sát thủ diệt hồn, nhưng vẫn vô dụng,

dường như con phần thi này bất tử bất diệt vậy, nhất là thi thoảng cứ cách một

đoạn thời gian còn tuôn ra một loại lực lượng kỳ dị, khiến cho nội tâm của gã

kinh sợ không thôi.

"Đáng chết, chỉ còn kém một bước nữa là ta có thể đến chỗ đó, tại sao con

Ngũ Hành Thi này lại thoát khốn ra ngoài được, chẳng lẽ tính toán của sư tổ sai

lầm, bên dưới đã xuất hiện biến cố?"

Thần sắc của Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn vô cùng âm trầm, trên thực tế, sở dĩ

gã cự tuyệt tư cách trực tiếp chiêu mộ mà sư tổ đặc cách cho, là bởi vì gã muốn

thông qua cuộc tranh đoạt tư cách tham dự thí luyện này để tiến vào trong Quỷ

Động.

Gã đã sớm biết được địa điểm tranh đoạt tư cách tham gia thí luyện lần này,

địa điểm đã được sắp đặt cố định là Quỷ Động, mà sư tổ của gã cũng đã trọng

điểm nhắc cho gã biết, bên trong tầng sâu của Quỷ Động có vật mà gã cần,

nhưng gã có thể cầm được hay không, đều phải xem tạo hóa của bản thân.

Thậm chí sư tổ còn nói rõ một chút bố trí cửa quan của nơi này cho gã, thế

nên từ khi đi vào, gã liền triển khai tốc độ cao nhất để bay thẳng đến nơi này.

Nhưng cuối cùng lại bị con phần thi này ngăn cản, không cách nào tiếp tục

xâm nhập vào trong, mà con phần thi này lại vô cùng khó chơi, khiến gã không

cách nào thoát khỏi được, càng cưỡng ép lao ra lại càng kích thích nó, khiến nó

càng tuôn ra pháp thuật kinh người hơn.

Mà gã cũng biết rõ là cỗ phần thi kinh khủng trước mắt này không phải là

vật tầm thường, cũng biết được lai lịch của nó.

"Không thể tiếp tục như thế này được....." Sắc mặt của Đạo Tử Thái Ti

Tiên Môn âm trầm, phân tích xem làm cách nào để thoát khỏi sự dây dưa của

phần thi đó, cùng lúc lui thân thể về phía sau, tránh đi đòn tấn công của phần

thi, mắt thấy phần thi lại lần nữa đánh tới.

Trong mắt của gã lóe lên lệ mang, vừa muốn ra tay nhưng trong nháy mắt

tiếp theo, gã nhìn thấy Hứa Thanh vừa đến.

Giờ phút này khoảng cách giữa hai ngoài vào khoảng hơn 200 trượng.

Mặc dù ở giữa cả hai là bóng tối mờ mịt, nhưng cả hai vẫn có thể nhìn thấy

rõ đối phương, ngay khi bốn mắt nhìn nhau, Hứa Thanh lập tức nhướn lông mi

lên, nhìn vực sâu phía dưới một chút, sau đó lập tức rút lui.

Hắn dự định rời khỏi nơi đây, không muốn tham dự vào việc này.

"Là ngươi!" Nhưng ngay khi Hứa Thanh lui ra phía sau, thần sắc của Đạo

Tử Thái Ti Tiên Môn ngoài 200 trượng lập tức lộ ra một tia quang mang kỳ lạ.

Gã không chần chờ chút nào, dù con phần thi bên cạnh đang gấp rút đánh

tới cũng không thèm để ý, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Hư vô ngoài thân thể của gã lập tức vặn vẹo, không gian xuất hiện chấn

động, sau đó gã liền giơ tay phải lên vỗ vào trán mình một cái, chỉ trong chốc

lát cái trán của gã vỡ ra một đạo khe hở, thế mà lại có một đầu dê rừng màu đen

cỡ lòng bàn tay từ trong khe hở vươn ra, kêu một tiếng về phía Hứa Thanh.

Be be!

Sau một tiếng kêu, Hứa Thanh đang rút lui bỗng nhiên thấy tâm thần của

mình có chút không tập trung, chỉ cảm thấy hư vô bốn phía quanh mình truyền

đến âm thanh ken két, không gian dường như vỡ vụn thành vô số mảnh, cảm

giác giống như hai mảnh không gian đang bị nhấc lên và hoán đổi vị trí, sau đó

ráp đặt lại.

Trời đất quay cuồng một trận, khi hết thảy mọi thứ trở lại rõ ràng, sắc mặt

Hứa Thanh liền trở nên âm trầm, hắn phát hiện vị trí của mình rõ ràng là chỗ mà

Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn vừa đứng, mà đối phương lại xuất hiện ở vị trí lúc

trước của hắn, trong một cái chớp mắt vậy mà bọn họ lại trao đổi không gian,

cưỡng ép đổi vị trí lẫn nhau!

Cùng lúc đó con phần thi kia cũng bỗng nhiên tới gần, đánh về phía Hứa

Thanh!

Mà Đạo Tử Thái Ti đứng ở vị trí lúc trước Hứa Thanh liền khẽ cười một

tiếng, mượn nhờ Hứa Thanh thu hút sự chú ý của phần thi, ầm ầm bộc phát tốc

độ lao thẳng đến nơi sâu hơn trong hố sâu, nháy mắt đi xa.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn rời đi, ánh mắt vô cùng

băng hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi