Vào thời khắc này, mặc dù trong bầu không khí vô cùng trang nghiêm,
nhưng đám người phía dưới cũng không nhịn được mà truyền ra từng tiếng
vang động, số bậc thang của đội trưởng lúc trước đã khiến cho tâm thần của bọn
họ chấn động rồi, nhưng bọn họ vẫn còn có thể nhịn được, nhưng lúc này ấn ký
của Hứa Thanh.... Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, đã đạt đến trình
độ trước đó chưa từng có.
Lập tức có từng đạo ánh mắt không cách nào tin từ bát phương tám hướng
đồng loạt hội tụ đến trên người Hứa Thanh.
Vô luận là chúng tu sĩ trong Thái Sơ thành, hay là đám người Thanh Thu
đứng ở độ cao khác biệt trên bậc thang, tâm thần tất cả đều vô cùng chấn động.
Hứa Thanh ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, cất bước về phía trước.
Dưới vạn chúng nhìn chăm chú, hắn bước từng bước một, tựa như một thiếu
niên Vương giả, đi lên trên bầu trời, đi về phía Đại Đế.
Hắn đã vượt qua mấy người khác, vượt qua thiếu niên nhân tộc Ninh Viêm,
vượt qua Thanh Thu trong mắt lộ ra phức tạp, vượt qua Trương Ti Vận thần sắc
âm lãnh, vượt qua đội trưởng với vẻ mặt bất khả tư nghị.
Sau khi vượt qua mọi người, hắn lại bước đi thật lâu, cho đến khi đi tới bậc
thang thứ 2790, đi tới độ cao nhất so với mọi người, đi tới giữa thiên địa.
Vượt lên dẫn đầu!
Giờ phút này, hắn còn cách Đại Đế 7909 bậc nữa!
Phía sau của hắn là chín người khác, phía sau nữa chính là vô số tu sĩ nhân
tộc trên mặt đất.
Đứng ở vị trí này, Hứa Thanh đã hoàn toàn hiểu rõ, sau khi đi tới Thái Sơ Ly
U Trụ, mỗi một điểm thêm vào, đều có ý nghĩa.
Ý nghĩa của chúng nó, có lẽ không phải mỗi một lần đều giống nhau, nhưng
lần này chính là ở nơi đây.
Trên thực tế từ khi mọi người vừa mới đến nơi này, khảo hạch … đã bắt đầu
rồi.
Bởi vì sau khi hắn đứng ở cái độ cao này, giọng nói tang thương mang theo
nghiêm nghị của Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm ở trên bầu trời lại lần nữa truyền
ra.
"Hứa Thanh, Trần Nhị Ngưu, Trương Ti Vận, ba người không phân biệt đều
đạt tới độ cao 3000 trượng trên Thái Sơ Ly U Trụ, tiến lên 3000 bậc.
...
Theo từng cái tên được hô lên, mười người Hứa Thanh lần lượt đi về phía
trước, hắn vẫn là người dẫn thứ nhất như trước, chưa từng biến hóa chút nào,
cũng không cách nào rung chuyển nửa điểm.
Mà ở vị trí cao hơn, hắn nhìn qua pho tượng Đại Đế đặt trên nơi cao nhất,
nhìn qua ba thanh Kiếm Lệnh tràn ra hào quang rực rỡ phía dưới, giờ phút này,
cự ly của hắn... Còn cách chúng nó 4209 bậc!
Ngay sau đó, một giọng nói triệt vang vân tiêu, gõ kim kích đá vang lên.
"Trương Ti Vận, lấy được 48 khối mảnh vỡ trong Quỷ Động, tiến lên 480
bậc!"
...
"Thanh Thu, lấy được 230 khối mảnh vỡ, tiến lên 2300 bậc!"
"Trần Nhị Ngưu, lấy được 301 khối mảnh vỡ, tiến lên 3010 bậc!"
"Hứa Thanh, lấy được 421 khối mảnh vỡ, tiến lên 4210 bậc!"
Trong khi trời đất chấn động bởi thanh âm này, mười người trên bậc thang
nhao nhao đi về phía trước, chỉ là ngoại trừ đội trưởng ra, những người khác
nhìn về bóng lưng Hứa Thanh ở phía trước, ánh mắt phần lớn đều trở nên phức
tạp đến cực hạn.
Nhất là Trương Ti Vận, lúc này thần sắc của gã trở nên vô cùng âm trầm, sát
ý với Hứa Thanh cũng vô cùng mãnh liệt, bởi vì nếu không phải Hứa Thanh ra
tay, lần này gã không thể nào chỉ đứng thứ chín.
Bởi vì lúc trước vì trốn chạy để khỏi chết, gã cần phải triển khai bí pháp để
hy sinh một cỗ thân thể của mình, thực hiện một màn ve sầu thoát xác, nhưng
lại đánh mất túi trữ vật cùng với mảnh vỡ bên trong.
Mặt khác, gã cũng phát hiện, bây giờ phía trước gã, ngoại trừ Hứa Thanh và
Trần Nhị Ngưu ra, còn có Thanh Thu, vả lại khoảng cách hai bên cũng không
hề gần.
Hứa Thanh không có hứng thú quan tâm tới sự oán hận của Trương Ti Vận,
giờ phút này hắn đi từng bước đi lên từng bậc thang về phía trước, từng bước, đi
về phía đỉnh phong.
Trái phải hắn không có một người.
Theo hắn đi về phía trước, toàn bộ tu sĩ nhân tộc ở bên dưới cũng đều nghẹn
ngào xôn xao, giờ phút này, trong ánh mắt của họ không hề có những thân ảnh
khác, trong mắt chỉ có một người đó là Hứa Thanh.
Bởi vì..... Lúc trước Hứa Thanh chỉ còn thiếu 4209 bậc, số bậc này còn ít
hơn một bậc so với con số mà hắn vừa được ban thưởng!
Mà giờ khắc này, trong khi Hứa Thanh đi về phía trước, khi hắn đi tới bậc
thứ 8000, đi tới bậc thứ 9000, đi tới bậc 9990, đi tới... Bậc 9999 cuối cùng!
Sau khi bước lên, hắn đã đi tới thanh Kiếm Lệnh chính giữa lúc trước.
Phía sau của hắn, người cách gần nhất chính là đội trưởng, đang đứng ở vị
trí hơn 7000 bậc, tiếp theo là Thanh Thu ở hơn 5000 bậc, tiếp đó mới là Trương
Ti Vận, ở khoảng hơn 3000 bậc.
Mà hắn giờ phút này, đã đi tới đỉnh phong nhất, nhưng hắn vẫn còn thừa lại
một bước chưa đi.
Một cái chớp mắt này, không chỉ là vô số ánh mắt dưới mặt đất hội tụ, ngay
cả tất cả Chấp Kiếm Giả trên không trung cũng đều nhao nhao cúi đầu, nhìn về
phía Hứa Thanh.
Loại sự tình này, từ xưa đến nay không phải là chưa từng xuất hiện, nhưng
một lần sớm nhất cũng đã là vài ngàn năm trước, nhưng lại không phải xuất
hiện ở Nghênh Hoàng Châu.
Nghênh Hoàng Châu, chính là lần đầu!
Cho nên ngay cả chín vị trưởng lão Chấp Kiếm, cũng đều chú ý đến trên
người Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, hắn đứng trên nơi cao nhất của bậc thang,
phía trước đã mất đi bậc thang, chỉ có pho tượng Đại Đế.
Vì vậy hắn biến một bước cuối cùng, hóa thành một cái cúi đầu.
Dưới sự ngóng nhìn của toàn bộ tu sĩ và Chấp Kiếm Giả, hắn chắp tay cúi
đầu thật sâu về phía Đại Đế nhân tộc.
"Đại thiện." Trên bầu trời, Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm đứng ở chính giữa
khẽ gật đầu, sau đó mở miệng truyền ra pháp chỉ.
"Chúng Tử, Chấp Kiếm!"
Lời này vừa ra, toàn bộ mọi người trên bậc thang lập tức toàn diện bộc phát
tốc độ của mình, triển khai tất cả cực hạn bản thân.
Các loại bí pháp tầng tầng lớp lớp xuất hiện, bắn vọt tới về bậc thang thứ
9999.
Bọn họ, đang dốc sức lao vọt lên.
Hứa Thanh đứng trên nơi cao nhất, giơ tay lên rút ra Kiếm Lệnh trước mặt,
quay người bao quát mọi người phía dưới.
Hắn đứng ở nơi đó, trong tay cầm Kiếm Lệnh lập lòe ánh sáng rực rỡ, chiếu
rọi bản thân, đồng thời còn được hào quang của tượng thần Đại Đế phía sau bao
phủ, trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt của tất cả mọi người bên dưới, lúc
này Hứa Thanh và tượng thần Đại Đế hình như chồng chất lên lại với nhau.
Khi chất xuất chúng siêu phàm, dung nhan như thần quân thoát tục, trong
hào quang bao phủ, hắn …tựa như Đại Đế trở về.