QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hai người, một nam một nữ, đều mặc trường bào màu trắng, phía sau còn có

áo choàng, dưới sắc trời lờ mờ, bên trên áo bào hình như tồn tại ám văn ngọn

lửa, cho nên ngay khi bọn họ vừa đến, liền như hai luồng hỏa diễm tiếp cận.

Hứa Thanh liếc mắt liền nhận ra loại y phục này, đây chính là y phục của

Chấp Kiếm Giả.

Nhất là Hứa Thanh còn đã từng gặp qua người nam tu trong hai người này.

Đội trưởng cũng lập tức nhận ra.

Đối phương chính là vị Chấp Kiếm Giả truy kích lão ma Kim Đan, người

mà Hứa Thanh đã gặp trong khi đang tuần tra trên Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà.

Lúc ấy đối phương đã biết lão ma Kim Đan không chết, nhưng lại cố ý để

lại cho hai người Hứa Thanh một cơ hội nhặt xác.

Giờ phút này hai người Chấp Kiếm Giả này từ trong gió lốc lao ra, bay

thẳng đến bên người khổng lồ, riêng phần mình ra tay, sau khi lấy đi thi thể

người khổng lồ do mình chém giết, bọn họ liền nhìn Hứa Thanh cùng đội

trưởng.

Không có bất cứ lời nói câu thông nào cả, hai người Chấp Kiếm Giả này nhẹ

gật đầu về phía Hứa Thanh cùng với đội trưởng, sau đó liền quay người rời đi,

lại chui vào bên trong gió bão.

Nhưng Hứa Thanh bỗng chú ý thấy, người Chấp Kiếm Giả nữ mà mình

chưa từng thấy qua kia, phía sau lưng nàng lại đeo theo một tiểu cô nương bảy

tám tuổi.

Tiểu cô nương này không phải nhân tộc, trên mi tâm có hai cái xúc tu đang

chậm rãi nhúc nhích, còn có một sợi vải màu đen che khuất con mắt, được buộc

chặt vào sau đầu.

Nàng lặng lẽ nằm ở trên lưng của nữ tử Chấp Kiếm Giả kia, tựa như đang

ngủ.

Sau khi đưa mắt nhìn hai vị Chấp Kiếm Giả này đi xa, Hứa Thanh nhìn qua

đội trưởng, đội trưởng thấp giọng mở miệng.

"Bọn họ không phải Chấp Kiếm Giả ở Nghênh Hoàng Châu."

Hứa Thanh cũng nhìn ra điểm này, dẫu sao thì hôm tuyển chọn Chấp Kiếm

Giả, tất cả Chấp Kiếm Giả trong Nghênh Hoàng Châu đều đã có mặt, mặc dù

nhân số rất nhiều, nhưng bọn họ đều có thể nhận ra.

"Hẳn là đang thi hành nhiệm vụ gì đó." Hứa Thanh nói một câu, sau đó thu

hồi người khổng lồ mà mình chém giết, mà những người khổng lồ khác ở đây

cũng đã lập tức giải tán, dung nhập vào bên trong gió bão, không thấy tung tích.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn, sau cùng dưới sự thúc giục của đội trưởng, cả hai

bay lên không trung, dưới trận bão táp bên dưới, bay trở về phi chu.

Không lâu sau phi chu liền rời xa nơi này, đi ngang qua gió bão, sau khi phi

hành hơn nửa tháng, rốt cuộc vào hoàng hôn ngày hôm nay, bọn họ đã đi tới

trạm trung chuyển thứ nhất trong Vân Phong Châu.

Hứa Thanh cũng chỉ biết đại khái lộ tuyến di chuyển của chuyến đi này,

không biết được chi tiết, hết thảy đều là Tử Huyền Thượng Tiên và Phong chủ

đệ ngũ phong quyết định.

Vì an toàn cho mọi người nên tuyến đường này thuộc về bí mật, ngoại trừ

Hứa Thanh và đội trưởng, những người khác ngay cả lộ tuyến đại khái cũng đều

không biết.

Mà nếu từ trên bầu trời nhìn xuống cái địa phương trung chuyển này, sẽ thấy

nơi này rất giống một cái phường thị lộn xộn.

Bên trong có rất nhiều phòng ốc che tránh gió bão, không ít tu sĩ, đủ các loại

tộc.

Trong đó còn có một chút hắc y nhân đeo rất nhiều khuyên tai, trên mặt có

hình xăm lệ quỷ.

Khi những người này đi lại bên trong phường thị, nơi bọn họ đi qua, hết

thảy tu sĩ đến từ bên ngoài đều trở nên rất kiêng kị.

"Nơi này là lãnh địa của Quỷ Văn tông, Quỷ Văn tông là một trong những

thế lực lớn bên trong Vân Phong Châu, bọn họ nuôi dưỡng lệ quỷ, pháp thuật

rất tà dị."

Giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên vang vọng trong đầu Hứa Thanh, đây

là nàng truyền âm nói riêng với một mình hắn.

Hứa Thanh nghe vậy, liền nhìn những hắc y nhân kia nhiều thêm vài lần.

Hắn mơ hồ cảm nhận được một chút chấn động mịt mờ tới từ hình xăm trên

mặt bọn họ, khá tương tự với những thứ dị quỷ mà hắn thấy bên trong Quỷ

Động.

Mà một đoàn người bọn họ đến, cũng đưa tới không ít sự chú ý của tu sĩ nơi

đây.

Nhưng mà theo Tử Huyền Thượng Tiên đi xuống phi chu, toàn bộ mọi

người trong phường thị liền an tĩnh lại, uy áp thuộc về Quy Hư khiến cho thần

sắc của những hắc y nhân kia cũng lập tức biến đổi.

Lập tức có mấy vị hắc y nhân chạy đến, cung kính nghênh đón, đưa bọn họ

vào khách sạn trong phường thị.

"Nghỉ ngơi một đêm, khi đêm tối và ban ngày luân chuyển, một khắc bình

minh tảng sáng, sẽ có Quỷ Thuyền tới U Minh cảng nơi đây, chúng ta sẽ mượn

nhờ Quỷ Thuyền đi về phía trước."

"Mà cái phường thị này, vào ban đêm sẽ biến thành quỷ phường, nếu các

ngươi không có bổn sự, ban đêm chớ đi lung tung ra ngoài."

Trong khách sạn, Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt mở miệng, nói xong

liền đi vào trong phòng, những người khác cũng đều đè xuống hiếu kỳ đối với

quỷ phường mà Quỷ Thuyền Tử Huyền vừa nói, từng người tự tiến vào phòng

riêng của mình.

"U Minh cảng? Quỷ Thuyền là cái gì?" Đội trưởng đứng bên người Hứa

Thanh, tò mò hỏi một câu.

Hứa Thanh lắc đầu, lòng hiếu kỳ của hắn không quá lớn, nhưng lại có chút

hứng thú đối với quỷ phường mà Tử Huyền Thượng Tiên vừa nói.

Cái này khiến hắn nghĩ tới quỷ phường mà mình đã từng tới ở trong Hoàng

Cấm.

Đêm khuya rất nhanh phủ xuống, theo bên ngoài liên tục vang vọng tới

những tiếng gió thổi ồn ào, trong khi Hứa Thanh đang khoanh chân tu hành

trong phòng khách sạn, thần sắc của hắn bỗng khẽ biến đổi.

Trong một cái chớp mắt vừa rồi, hắn cảm thấy khí tức bên ngoài tựa như âm

dương nghịch chuyển, sinh tử luân chuyển, hắn đã từng trải qua một màn này,

cho nên cũng không hề xa lạ gì.

Hứa Thanh chậm rãi mở mắt ra, sau khi trầm ngâm một lúc liền đi đến bên

cạnh cửa sổ.

Hắn đứng ở trong phòng, đẩy ra một đạo khe hở nhìn ra bên ngoài.

Trong ánh mắt của hắn, bộ dáng của phường thị bên ngoài đã trở nên đại

biến.

Đầu đường là vô số quỷ quái lơ lửng, đủ loại bộ dáng dữ tợn, tựa như bách

quỷ dạ hành.

Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều phân xưởng, bán một chút vật mà người

chết cần.

Ở phía xa trong trung tâm của phường thị, chỗ đó tồn tại rất nhiều sợi xích

sắt, đang buộc chặt một cái chân to.

Cái chân to này trôi lơ lửng ở trong không trung, toàn thân màu xanh thoạt

nhìn vô cùng âm u, ngay khi Hứa Thanh nhìn thấy cái chân này, ánh mắt của

hắn liền co rụt lại.

Hắn mơ hồ cảm thấy cái chân to màu xanh này, đồng nguyên cùng với cái

đầu tăng nhân mà hắn đã từng thấy ở cái quỷ phường trong Hoàng Cấm kia.

"Bị phân thây tách rời, sau đó phân tán tới các quỷ phường khác biệt?" Hứa

Thanh như có điều suy nghĩ, dứt khoát đẩy cửa sổ nhảy lên đi ra bên ngoài.

Lần trước khi tới quỷ phường, hắn đã thấy được không ít thứ tốt nhưng

không mua nổi, sau khi đi đến Nghênh Hoàng Châu, hắn đã giết chóc không ít,

mặc dù không cố ý sưu tập tâm huyết, nhưng cũng có không ít hồn, đây cũng là

một loại quỷ tệ có thể sử dụng.

Hứa Thanh cảm thấy có thể đi xem xét xung quanh.

Nhưng vì để tránh xuất hiện phiền phức mà Ảnh Tử đưa tới giống như lần

trước, lần này hắn không gọi Ảnh Tử ra ngoài che đậy cho mình nữa, mà thôi

phát tòa Thiên Cung thứ ba, khiến cho toàn thân tràn ngập khí tức của độc đan.

Xong xuôi hắn mới đi vào bên trong quỷ phường, lẫn vào bên trong đám

quỷ quái.

Thời gian trôi qua, bên trong quỷ phường, Hứa Thanh một đường rất là

thuận lợi, cũng đã mua được không ít quỷ độc.

Mắt thấy gần tới bình minh như lời Tử Huyền Thượng Tiên nói, Hứa Thanh

đang muốn trở về, nhưng mới đi ra không bao lâu, trong khi đi ngang qua một

chỗ tác phường, một tiếng hát hí khúc như ẩn như hiện từ trong cái tác phường

này truyền ra.

Quỷ phường bỗng trở nên im lặng, chỉ có tiếng hát hí khúc mơ hồ truyền

đến.

Mà tiếng hát xuất hiện cũng không hề có cảm giác đột ngột, mà lại dung hợp

cùng với bốn phía của quỷ phường.

"Kiếp trước không đến, vãng sinh thường tại, cắt tương tư họa trần ai…"

Chớp mắt ngay khi tiếng hát hí khúc truyền vào trong tai Hứa Thanh, bước

chân của hắn lập tức dừng lại, chợt quay đầu nhìn sang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi