Thời gian lúc này đã trôi qua buổi trưa, mặt trời đã hơi chếch đi, ánh nắng
mặt trời không còn chiếu thẳng bên trên Thệ Cung nữa, mà chiếu tới sau lưng
Hứa Thanh.
Vì vậy, dưới một đám Chấp Kiếm Giả nghiêm túc đứng thẳng, Hứa Thanh
chậm rãi đi ra từ trong đám người, dưới ánh sáng mặt trời tô điểm, vô cùng
khiến cho người khác chú ý.
Đội trưởng nhìn qua bóng người của Hứa Thanh, có chút cảm khái trong
lòng, nhưng cũng có cả đắc ý, thầm nghĩ đây chính là tiểu sư đệ của ta, sư đệ
vinh dự thì đại sư huynh ta cũng thơm lây.
Trong đám người, dưới lớp mặt nạ thì khuôn mặt Thanh Thu không có bất
kỳ biểu cảm gì, nàng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, đáy lòng có chút phản cảm, vì
vậy quay đầu nhìn về phía Nam Hoàng Châu xa xôi.
Nàng không thích loại thời tiết tràn ngập ánh nắng tươi sáng này, nàng thích
lúc gió tuyết hạ xuống.
Bởi vì mỗi lần tuyết rơi, khi nàng nhìn qua thiên địa xa xa, trong lúc mơ hồ
giống như có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy, dán sát vào góc tường, cảnh
giác tiêu sái đi tới, gật đầu với nàng.
"Tiểu hài tử ca ca..." Thanh Thu thì thào trong lòng.
"Ta nhất định sẽ nhanh chóng đi tới Nam Hoàng Châu tìm ngươi, ta thấy
những tên gọi là thiên kiêu nơi đây cũng không bằng ngươi, nếu như ngươi
đứng ở vị trí của bọn họ, nhất định sẽ cường đại hơn bất kỳ một người nào trong
bọn họ!"
Lúc Thanh Thu nhìn về phương xa, đám người Khổng Tường Long lại đều
nhìn về Hứa Thanh, trong mắt những người khác vẫn mang theo cảm giác
không phục, nhưng trong mắt của Khổng Tường Long lại không hề như vậy.
Gã đang cười, trong nụ cười mang theo niềm chúc phúc.
Không chỉ là đối với Hứa Thanh như vậy, đối với những bằng hữu khác gã
cũng đều như thế.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh cất bước
đi về phía trước, sau khi đi liên tiếp chín bước liền chắp tay với người phía
trước, cung kính cúi đầu về phía năm người trước đại điện.
"Bái kiến đại nhân."
Giờ khắc này, phó Cung chủ cùng với bốn vị chấp sự đứng trước Thệ Điện
cũng đều nhao nhao nhìn về Hứa Thanh.
Trước khi Hứa Thanh đến, tên của hắn đã được năm người biết được, hôm
ấy đạo chuông vang lên đã kinh động đến toàn bộ Chấp Kiếm Cung, thậm chí
Quận Trưởng cũng đã có lời hỏi thăm qua.
Bây giờ bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh, nhìn qua bóng dáng đối
phương đứng dưới ánh mặt trời cùng với một bộ áo trắng uẩn hỏa diễm màu đỏ,
bốn vị chấp sự cũng âm thầm gật đầu.
Trong mắt phó Cung chủ cũng hiện lên một tia tán thưởng, biểu cảm trở nên
ôn hòa hơn một chút.
"Hứa Thanh, ngươi tự vấn lương tâm đạt được ánh sáng vạn trượng, được
Đại Đế khâm điểm, mở ra kỷ lục của Phong Hải Quận chúng ta, dựa theo pháp
chỉ của Cung chủ, chiêu mộ Hứa Thanh làm thư lệnh đi theo Cung chủ!"
"Từ nay về sau ngươi sẽ đi theo bên cạnh Cung chủ, hy vọng ngươi sẽ ma
luyện nhiều hơn, đừng phụ lòng Đại Đế và tiếng vang của đạo chuông!"
"Tuân pháp chỉ!" Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, chắp tay cúi bái.
Đối với cái an bài này thì hắn không có quá nhiều ngoài ý muốn, vừa ý nắm
chắc, nhưng cũng vẫn có chút tiếc nuối.
Hắn không muốn trở thành thư lệnh theo sau này, hắn muốn đi tới những
ngành cùng loại như Bộ Hung ti.
Mà những lời của phó Cung chủ vừa nói ra, cũng khiến tâm thần của không
ít Chấp Kiếm Giả mới lập tức chấn động, trong mắt mang theo hâm mộ mãnh
liệt nhìn về phía Hứa Thanh.
Cái chức vụ thư lệnh theo sau này, chẳng khác nào là một văn thư ở bên
cạnh Cung chủ, mặc dù bản thân của loại chức vụ này không có quyền lợi gì,
nhưng hắn chính là đại biểu cho Cung chủ, sau khi nhận chức, bất luận kẻ nào
nhìn thấy hắn đều phải khách khí.
Nhất là từ trước cho đến nay, bên cạnh Cung chủ của Chấp Kiếm Cung chưa
từng có bất cứ thư lệnh nào đi theo cả, Hứa Thanh chính là người đầu tiên.
Dưới tất cả mọi người quan sát, đây chính là hành động đại biểu sự coi trọng
của Cung chủ Chấp Kiếm đối với Hứa Thanh, cũng thông qua cử động lần này
để báo cho thiên hạ biết, tự vấn lương tâm đạt được vạn trượng, được Đại Đế
khâm điểm thì trọng yếu như thế nào.
Có thể tưởng tượng, sau khi việc này truyền ra, về sau toàn bộ những Chấp
Kiếm Giả mới gia nhập Chấp Kiếm Cung, bất kỳ một người nào, cũng sẽ càng
thêm coi trọng một lần vấn tâm kia.
Mặc dù chức vị này phù hợp với vinh quang Hứa Thanh nhận được, nhưng
trong những Chấp Kiếm Giả mới đứng ở nơi này vẫn có những người không
phục.
Như là Trương Ti Vận.
Gã nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, cảm giác chán ghét trong lòng vô cùng
mãnh liệt, nhất là mặc dù mặt bên trái đã khôi phục như thường, nhưng gã vẫn
có thể cảm thấy gò má dưới mắt truyền ra từng trận đau đớn, đó là nơi mà bàn
tay mẫu thân ruột của gã đã đánh.
"Ta không phải phế vật!" Trương Ti Vận nghiến răng, tự gào thét trong lòng
mình.
Đám người phó Cung chủ đứng trước Thệ Điện không hề quan tâm tới phản
ứng của mọi người, kể cả là lão tổ của Trương Ti Vận đứng ở trong đó, từ đầu
tới cuối cũng không hề liếc mắt nhìn qua Trương Ti Vận.
"Hứa Thanh, tuy ngươi được Cung chủ ban cho chức vụ, không cần khảo
hạch, nhưng ngươi vẫn phải tham gia bảy ngày mật huấn như cũ."
Hứa Thanh biểu cảm nghiêm túc, đáp vâng một tiếng sau đó lui ra phía sau,
trở lại trong nhóm Chấp Kiếm Giả, cử chỉ lão luyện, khiến cho năm người trước
Thệ Điện lần nữa gật đầu trong lòng.
"Các ngươi nghe cho kỹ." Phó Cung chủ thu hồi ánh mắt khỏi người Hứa
Thanh, liếc mắt quét qua toàn bộ Chấp Kiếm Giả phía dưới.
"Các ngươi đều ở trong riêng Chấp Kiếm Đình của mình mà thu được Kiếm
Lệnh, đó là vật truyền âm liên lạc của Chấp Kiếm Giả, cũng là dụng cụ để kiểm
tra chiến công, đồng thời cũng là căn cơ của Kiếm Các."
"Sau này các ngươi có thể dùng cái này để xây dựng Kiếm Các của bản thân
ở thành dưới Quận Đô, Kiếm Các này sẽ làm bạn với các ngươi cả đời này, dù
là ra ngoài nhậm chức cũng là như thế."
"Độ cao càng cao thì đại biểu vinh quang càng lớn, ta hy vọng có một ngày,
trong các ngươi có thể xuất hiện người có được Kiếm Các vạn trượng."
"Chỉ có sau khi hi sinh, Kiếm Các mới bị Chấp Kiếm Đình cho tiêu tán,
nhưng tên của người hi sinh sẽ được viết lại bên trong Thệ Điện của Chấp Kiếm
Cung, mỗi lần Chấp Kiếm Giả đời sau tuyên thệ đều sẽ phải bái kiến, vĩnh viễn
không quên."
Phó Cung chủ chậm rãi mở miệng, sau khi nói xong những câu này, liền hất
tay áo lên, đại điện sau lưng lập tức tràn ra vô tận ánh sáng, toàn bộ cửa lớn
hoàn toàn mở rộng, khiến cho hết thảy mọi thứ bên trong rõ ràng chiếu vào
trong mắt toàn bộ Chấp Kiếm Giả bên ngoài.
Bên trong đại điện kia hiển nhiên có không gian khác, phạm vi thực tế còn
rộng lớn hơn bản thân đại điện.
Bên trong đặt vô số Kiếm Lệnh.
Có nguyên vẹn, có không nguyên vẹn, còn có những cái chỉ còn lại mảnh
vỡ, thậm chí còn có một số hình như lúc tử vong thì Kiếm Lệnh cũng hoàn toàn
toái diệt, vì vậy phải đặt thành linh bài.
Một cỗ khí thế lừng lẫy đập thẳng vào mặt, một cỗ cảm giác chấn động thản
nhiên dâng lên.
Bên trong là rất nhiều linh bài và Kiếm Lệnh, từ trên xuống dưới, từ trái đến
phải, toàn bộ đại điện, tất cả đều là linh bài và Kiếm Lệnh.
Những thứ này, đều là những vị Chấp Kiếm Giả chết trận trong vô số năm
trước của Phong Hải Quận!
Từng người trong đó, đều đã từng là hạng người thiên kiêu của nhân tộc.
Từng người, đều có chuyện xưa rung động tâm can thuộc về mình.