Hứa Thanh không quan tâm tới những ánh mắt này, hắn có thể cảm giác
được từng người lính canh ngục ở nơi này tu vi đều rất cường hãn, nếu thả bất
kỳ một người nào ở trong này ra bên ngoài, có lẽ cũng đều không phải là hạng
người vô danh.
Bọn họ cho Hứa Thanh một cảm giác, giống như đàn sói.
Chấp Kiếm Cung phía ngoài cũng là sói, nhưng đàn sói bên trong Hình
Ngục Ti càng hung tàn hơn, càng máu tanh hơn, cũng hiện ra sự bài ngoại hơn.
Bọn họ bài xích hết thảy những người không phải lính canh ngục, hình như
trong thời gian lâu dài ở nơi đây, trong lòng của bọn họ, nơi đây chỉ có hai cái
thân phận, đó là đồng loại, cùng với phạm nhân.
Hứa Thanh đến, không phải là phạm nhân, cũng không phải lính canh ngục,
mà tính chất bên ngoài của hắn lại được ẩn lấp cực kỳ cẩn thận, khiến cho
những binh sĩ này cảm giác giống như bên trong đêm tối đột nhiên xuất hiện
một ngọn đèn dầu, như trong đàn sói bỗng có một con dê nhỏ lạc đường đi vào.
Vì vậy, dưới loại ánh mắt này, Hứa Thanh một đường trầm mặc, trước sau
như một, bình tĩnh đi theo lính canh ngục phía trước, đi tới tầng thứ 89.
Đây là nơi duy nhất nằm ở giữa toàn bộ tòa ngục giam này, phía trên có 88
tầng, phía dưới cũng là 88 tầng.
Tầng này không có lao ngục, chỉ có một tòa đại điện màu đen, bốn phía là
21 cây cột cực lớn chống đỡ, đồng thời trên những cây cột này cũng quấn lấy
từng con Tích Long màu đen.
Chúng nó dựng thẳng đồng tử, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, tràn ra âm
lãnh, đồng thời những ngọn đèn dầu bốn phía cũng vô cùng lờ mờ, không thấy
rõ quá xa, chỉ có thể nhìn thấy chỗ sâu bên trong đại điện kia, giống như có một
người đang khoanh chân ngồi.
Sau khi tới nơi này, thần sắc của người lính canh ngục dẫn đường biến thành
cung kính, trong mắt lộ ra cuồng nhiệt, cung kính mở miệng.
"Cung chủ, đã mang người đến."
Nói xong, tên lính canh ngục này liền đứng dậy, đi lui về phía sau, cho đến
khi rời khỏi tầng 89 này, đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Hứa Thanh hít sâu, tương tự chắp tay và cúi đầu về phía thân ảnh ở sâu
trong đại điện.
"Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, bái kiến Cung chủ."
Hầu như ngay khi lời nói của Hứa Thanh truyền ra, bên trong đại điện đen
nhánh đột nhiên mở ra một con mắt thật to, con mắt này cao hơn mười trượng,
bên trong dựng thẳng một cái đồng tử ố vàng, trong đó có không ít điểm đen tản
mát, biên giới chính giữa con ngươi giống như có sương mù không quy tắc chập
chờn lắc lư.
Mà phía dưới con mắt này là một bóng dáng cao lớn đang khoanh chân
ngồi, thoạt nhìn là một người trung niên, trên người mặc một bộ áo giáp màu
đen, trước mặt để một cây trường thương, một đầu tóc đen dựng thẳng, tung bay
phía trước đồng tử, chấn động kinh khủng khiến cho bốn phía vặn vẹo.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, tâm thần liền lập tức nổ vang, mơ hồ có một
loại cảm giác giống như trông thấy Thần Linh.
Đối phương không hề có dị chất, nhưng uy áp bản thân tràn ra lại giống như
có thể ảnh hưởng hết thảy, dường như người ngồi ở chỗ kia, chính là vị Thần
của tòa ngục giam này!
Chính là, Cung chủ đương đại của Chấp Kiếm Cung!
Gã chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hứa Thanh.
Ánh mắt như điện, một khắc rơi vào trên người Hứa Thanh, mỗi một tấc
máu thịt trên toàn thân Hứa Thanh cũng đều trở nên run rẩy, dường như thân thể
và linh hồn không cách nào thừa nhận, sắp tan vỡ.
Cũng may ánh mắt này rất nhanh liền thu hồi, sắc mặt Hứa Thanh trắng
bệch, tâm thần chấn động, lúc này Cung chủ Chấp Kiếm Cung bên trên cũng
trầm giọng mở miệng, nói ra câu đầu tiên khi gặp mặt cùng Hứa Thanh.
"Thân là Chấp Kiếm Giả, mỗi người đều là một thanh lợi kiếm của nhân tộc,
phải thời khắc làm tốt chuẩn bị chịu chết cho nhân tộc."
Giọng nói của Cung chủ hùng hậu hữu lực, vô cùng uy nghiêm, truyền khắp
bốn phương, cũng vang vọng bên trong tâm thần Hứa Thanh, tổng cộng 28 chữ,
từng lời giống như là thiên lôi, không ngừng nổ vang.
"Tuy tu vi và chức vị của Chấp Kiếm Giả có phân chia cao thấp, nhưng vô
luận là ngươi hay là ta, bản chất đều là hộ vệ nhân tộc, là một trong những
thanh lợi kiếm của nhân tộc!"
"Ta vốn không muốn đối đãi đặc thù với bất kỳ người nào, nhưng ngươi đã
được Đại Đế khâm điểm, người ngoài cũng đang nhìn vào, cho nên ta mới
truyền xuống pháp chỉ, cho ngươi trở thành thư lệnh đi theo bên cạnh ta."
"Nhưng việc này chỉ là làm cho người bên ngoài nhìn xem mà thôi, cũng là
vì tôn trọng Đại Đế, chứ không phải bởi vì Hứa Thanh ngươi, một tên Chấp
Kiếm Giả mới chưa hề lập công, chưa thật sự đáng giá."
"Trong mắt của ta, ngươi và những Chấp Kiếm Giả mới khác không có gì
khác nhau, càng không bằng những Chấp Kiếp giả đã lập nhiều công lao hiển
hách."
Giọng nói Cung chủ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi mở miệng, theo lời nói
vang vọng, uy áp càng mãnh liệt hơn, toàn bộ 89 tầng giam đều rung động trong
những lời này.
"Ngươi có thể hiểu rõ điểm này hay không?"
Hứa Thanh gật đầu, hắn cảm thấy Cung chủ nói có đạo lý, trên thực tế hắn
cũng không phải rất thích cái chức vụ thư lệnh đi theo này.
"Chấp Kiếm Cung không phải là nơi làm vườn, nếu như ngươi cho rằng có
thể dựa vào Đại Đế khâm điểm, có thể ở chỗ này kê gối ngủ không cần lo lắng,
vậy ngươi không bằng chạy trở về Nghênh Hoàng Châu đi, ở đó hưởng thụ vinh
quang ánh sáng vạn trượng của ngươi."
Cung chủ nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Thanh trầm mặc mấy hơi, cố chịu đựng uy áp và cảm giác không khỏe,
ngẩng đầu trầm giọng nói ra.
"Cung chủ, thế gian này, có nơi có thể an gối không cần lo lắng sao?"
Cung chủ nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh lại nói tiếp.
"Ta không biết có thật sự tồn tại một nơi có thể an gối không cần lo lắng hay
không, nhưng ta nghĩ có người an gối không cần lo lắng, bởi vì có người khác
đã nhận lấy hết thẩy mưa gió cho kẻ đó."
"Mà còn có một loại an gối không cần lo lắng, đó là biến toàn bộ địch nhân
có thể quấy nhiễu tới mình, giết chết toàn bộ, như vậy tự nhiên cũng có thể an
gối không cần lo lắng."
"Ta không muốn nợ người khác, cho nên làm không được vế phía trước."
"Ta muốn làm theo vế phía sau, cũng một mực làm theo vế phía sau." Hứa
Thanh rất ít khi nói nhiều lời như vậy, sau khi nói xong liền cúi đầu thật sâu,
không lên tiếng nữa.
Cung chủ nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt mơ hồ lộ ra tinh mang, trầm mặc
hồi lâu, sau đó truyền ra lời nói.
"Chức vị thư lệnh đi theo này, có thể treo ở trên người của ngươi, nhưng bây
giờ ta không cần ngươi làm những việc liên quan tới nó, trước tiên ngươi kiêm
nhiệm một cái chức binh sĩ Hình Ngục Ti đi, để ta nhìn xem ngươi làm như thế
nào để trở thành cái loại an gối không cần lo lắng thứ hai mà ngươi vừa nói."
Hứa Thanh tuân mệnh, cúi đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Cung chủ, rời
khỏi tầng này.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thanh tan biến, Cung chủ
khoanh chân ngồi ở chỗ sâu trong đại điện nhàn nhạt mở miệng.
"Người này thế nào?"
"Từng câu đều là chân tâm." Âm thanh vù vù vang vọng khắp 89 tầng giam,
tựa như đại thú gầm nhẹ, càng dấy lên từng trận phong bạo, khuếch tán ra tầng
này.
Từng con Tích Long quấn trên hai mươi mốt cây cột cũng lạnh run, cúi đầu
xuống.
"Ta cũng cho rằng như thế." Cung chủ bình tĩnh truyền ra lời nói, tay phải
nhấc lên, trong tay bỗng hiện ra một khối ngọc giản.
Ngọc giản này là Chấp Kiếm Đình bên Nghênh Hoàng Châu gửi tới, bên
trong ghi chép về tin tức cơ bản của Hứa Thanh, rất kỹ càng.
Nhưng điểm khởi đầu là Vô Song thành, là nơi đã tan biến sau khi Thần
Linh mở mắt.
"Hai lần Thần Linh mở mắt mà không chết, một đường quật khởi đi ra từ
trong giết chóc, người như vậy, đáng giá để ta bồi tài." Cung chủ nhắm hai mắt
lại.