QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cùng lúc đó, bên trong Quận Đô, trong nhà tù 132 khu Đinh của Hình Ngục

Ti.

Hứa Thanh nhăn mày lại, nhìn nơi tiểu nam hài biến mất, sau một lúc lâu

hắn liền cất bước đi về phía lồng giam Đan Thanh Tộc.

Có lẽ là do Ảnh Tử uy hiếp lúc trước, cho nên lần này lão đầu của Đan

Thanh Tộc cũng không ẩn thân nữa, mà sau khi thấy Hứa Thanh đi tới, liền vội

vàng tới gần lan can, vẻ mặt cung kính chắp tay bái kiến.

"Tội nhân Thủy Mặc Tử của Đan Thanh Tộc, bái kiến trấn thủ đại nhân."

"Nó là cái gì?" Hứa Thanh nhìn qua lão giả thân thể hư ảo trước mắt, trầm

giọng mở miệng.

"Xin trả lời trấn thủ đại nhân, nó là vận khí!" Lão giả không chần chờ chút

nào, thấp giọng đáp lại.

Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt liền trở nên sắc bén.

Dưới ánh mắt của hắn, thân thể lão giả có chút run rẩy, lão cảm thấy người

trấn thủ trước mắt này hoàn toàn không giống với những người trấn thủ mà lão

đã từng gặp lúc trước.

Mà trên thực tế thì lão cũng không thèm để ý tới những người trấn thủ kia,

dẫu sao thì tộc quần của lão đặc thù, lão cảm thấy coi như là những người bên

trong hình vẽ kia có hủy vật dẫn của lão đi, cũng không có gì cả, tất cả đều là hư

ảo mà thôi.

Nhưng mà một cái chớp mắt vừa rồi kia, khi Ảnh Tử tràn ra từ trên người vị

trấn thủ trước mắt này, thế mà lại mang đến cho lão một cảm giác nguy cơ sinh

tử, khiến cho lão có một loại cảm giác mãnh liệt, đó là đối phương có thể ăn

được mình.

Việc này khiến cho lão rất căng thẳng, dẫu sao bị ăn, sẽ rất đau đớn.

Vì vậy sau khi chú ý thấy ánh mắt Hứa Thanh cải biến, lão liền nhanh chóng

mở miệng.

"Trấn thủ đại nhân, tiểu lão nhân cũng không biết tại sao vận khí kia lại ở

trong đây, từ lúc ta bị giam vào đây, nó đã tồn tại rồi.

"Còn phải đa tạ trấn thủ đại nhân hỗ trợ, bởi vì thứ vận khí kia luôn thích

biến ảo xuất hiện ở trong thế giới của bộ tộc chúng ta, có nó ở đây thì ta không

dám hiện thân, ta có một loại cảm giác, nó cũng muốn ăn ta."

"Cho nên lúc trước ta không cách nào nhắc nhở trấn thủ đại nhân, mong

rằng trấn thủ đại nhân thứ lỗi."

Lão giả nhanh chóng giải thích, lão cũng biết lời này nói ra chắc chắn không

có ai tin cả, bởi vì lão hiểu rõ, từ đầu đến cuối, lão đều không có ý định nhắc

nhở những người lính canh ngục này.

Nhưng lời vẫn phải nói ra.

Dẫu sao có chút thời điểm, giải thích và không giải thích, trên ý nghĩa sẽ

hoàn toàn khác nhau.

Tối thiểu nhất thì điều này cũng sẽ đại biểu là lão đang thể hiện ra một thái

độ nghiêm túc.

Hứa Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn lão giả Đan Thanh Tộc này, hắn cũng

không tin tưởng bao nhiêu về lời của đối phương, cũng lười tra hỏi.

Hứa Thanh quay người ly khai, đi về đến cửa nhà lao, sau đó tản Ảnh Tử ra,

hạ lệnh cho nó trông giữ nơi đây.

Đây coi như là phần thưởng đối với nó.

Ảnh Tử lập tức kích động, tựa như đã có món đồ chơi mới vậy, lộ ra cảm

xúc chấn động vui vẻ, nhanh chóng tản ra, hóa thành mười bốn phần và lan tràn

vào mười bốn lồng giam.

Vân Thú ngưng không ăn nữa, bởi vì Ảnh Tử hiếu kỳ nên …đang ăn giúp

nó.

Nữ tử càng lúc càng run rẩy, không có đi dỗ mấy con búp bê ngủ nữa, bởi vì

sau khi Ảnh Tử xuất hiện, từng búp bê kia liền run rẩy đứng lên, đứng vòng

quanh nó, vô cùng nghe lệnh.

Thậm chí cuối cùng bọn nó còn cùng nhau vờn quanh bốn phía nữ tử, nhìn

chằm chằm vào ả.

Cối xay vẫn chuyển động như trước, chỉ là không phải do nó tự di chuyển,

mà là do cái đầu người đang toàn lực đẩy nó đi.

Song phương đều đang hoảng sợ, bởi vì trong lồng giam chúng nó có một

cái bóng hiện ra hình cây roi, đang không ngừng quất xuống.

Bên trong bức tranh của Đan Thanh Tộc, biểu cảm của hơn hai mươi thân

ảnh cũng từ mỉm cười lúc trước biến thành sợ hãi, bởi vì bản thể của Ảnh Tử

đang nằm sấp ở phía trên, liếm tới liếm lui.

Vào thời khắc này, toàn bộ nhà giam trở nên vô cùng bình yên.

Chỉ có tiểu nam hài kia thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nhìn Hứa Thanh, ánh mắt

luôn nhìn vào trên cổ tay phải của hắn, dần dần vẻ tò mò không còn mãnh liệt

như lúc trước nữa, đến cuối cùng nó dứt khoát khoanh chân ngồi đối diện Hứa

Thanh, chống cằm nhìn qua Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng nhìn qua nó.

Hắn biết tiểu nam hài này, chính là bí mật của nhà tù 132 khu Đinh.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh liền trôi qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, khi Hứa Thanh ra ngoài thì không còn gặp phải những

việc không hiểu được nữa, mà dưới sự trấn thủ của hắn, nhà tù 132 khu Đinh

cũng trở nên vô cùng bình thường.

Chỉ là mỗi lần phạm nhân bên trong nhìn tới Hứa Thanh, trong mắt sẽ lộ ra

một chút hoảng sợ.

Bởi vì là trên người của bọn nó, đã lần lượt thiếu khuyết một chút gì đó.

Những cái này đều là do Ảnh Tử gây ra.

Lòng hiếu kỳ của nó quá mạnh mẽ, thi thoảng lại bên này ăn một miếng, bên

kia cũng gặm một ngụm, chỗ khác lại liếm một chút, cũng may những phạm

nhân này quỷ dị, qua một đêm lại có thể mọc trở lại.

Mà cái đầu người trong này cũng không còn liên tục nói nữa, chỉ thỉnh

thoảng khi Hứa Thanh đi ngang qua, sẽ thấy nó thở dài.

"Không nên giết ta, ta không nên bị giết chết, đau quá."

Mà tiểu nam hài cũng đã quen thuộc với Hứa Thanh hơn, trên cơ bản mỗi

ngày khi Hứa Thanh đến, nó liền sẽ lập tức biến ảo ngồi ở một bên.

Bộ dang giống như đang tuân theo một cái ước định nào đó, đi theo bảo hộ

hắn vậy.

Có một chút thời điểm nó còn chủ động đi tìm Ảnh Tử, nhìn Ảnh Tử đe dọa

phạm nhân.

Về phần lão tổ Kim Cương Tông, dưới vẻ mặt đáng thương của lão, Hứa

Thanh cũng không thu lão vào túi trữ vật nữa, vì vậy trong nhà tù 132 khu Đinh

này, ngoại trừ Ảnh Tử ra còn có thêm lão tổ Kim Cương Tông.

Lão tựa hồ rất hứng thú đối với cái cối xay kia, không biết đã dùng cách nào

để thương lượng cùng Ảnh Tử, cuối cùng thì cái lồng giam cối xay đã được lão

quản lý.

Còn thứ Ảnh Tử cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Đan Thanh Tộc, nó đặc biệt

thích nằm sấp ở phía trên bức tranh, thi thoảng lại liếm một cái.

Thời gian lâu dài, bức tranh kia cũng bắt đầu mơ hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi