QUANG ÂM CHI NGOẠI

Những thứ này, chính là bộ dáng chân chính của nhà tù 132 khu Đinh.

Phạm nhân nơi này, không phải mười bốn, mà là sáu.

Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, ngóng nhìn qua hết thảy, sau đó đi đến chỗ

con sư tử bằng đá không đầu, tay phải giơ lên, trận pháp lồng giam mở ra, tiếng

nổ vang lên, con sư tử bằng đá nổ tung, toái diệt.

Tiếp theo là con búp bê cũng tương tự chia năm xẻ bảy trong trận pháp, sau

đó là vạc nước chứa Hắc Liên và đầu người.

Đầu người bị Hứa Thanh một cước đạp vỡ, trong khi tiêu tán truyền ra tiếng

thở dài.

"Tại sao ngươi lại không tin ta chứ!"

Cuối cùng là bộ tộc Đan Thanh, trong khi lão giả kia tươi cười quỷ dị, Hứa

Thanh hất tay áo lên, một đoàn hỏa diễm gào thét bay qua, đốt cháy toàn bộ.

Làm xong những thứ này, hắn nhìn về phía cái ngón tay kia, trầm mặc hồi

lâu, quay người đi ra ngoài.

Cái ngón tay này, mới là bí mật chân chính của nhà tù 132 khu Đinh.

Thứ cuối cùng bị giam giữ ở nơi này, thật ra chính là ngón tay của Thần

Linh, chỉ là Hứa Thanh không hiểu, một thứ như thế này, tại sao lại được đặt ở

khu Đinh.

Hứa Thanh nhìn tiểu nam hài, nhìn tia sáng bên ngoài thân thể của nó đang

đối kháng cùng với từng tia huyết khí tản ra bốn phía từ ngón tay Thần Linh,

hắn bỗng nhiên hiểu ra.

"Lão tổ Kim Cương Tông nói không đúng, không phải là do không cách nào

thừa nhận vận khí gia trì mới dẫn tới vận rủi, mà là đến từ nguyền rủa, nguyền

rủa của Thần Linh, mà vận khí xuất hiện ở nơi này, là vì trấn áp nguyền rủa."

"Cho nên những người đảm nhiệm trấn thủ trước kia, liền bị nguyền rủa

gián tiếp ảnh hưởng, xuất hiện vận rủi."

"Đây là một cái nhận thức nguyền rủa, phương pháp bài trừ rất đơn giản,

nhìn thấu hết thảy mọi thứ ở đây là được."

"Cho nên, ngươi, mới là người trấn thủ chân chính ở nơi đây."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

Tiểu nam hài nhẹ gật đầu.

Hứa Thanh im lặng, đi tới cánh cửa lớn của nhà tù, cúi đầu nhìn thẻ tre trong

tay một chút, bóp chặt một cái, rơi lả tả xuống mặt đất.

Vật này đã không còn có tác dụng nữa, hắn dự định không trấn thủ nhà tù

132 khu Đinh nữa, nơi đây rất quỷ dị, dù hắn đã nhìn thấu nhân quả, nhưng hắn

cũng không muốn ở đây lâu.

Vì vậy sau khi thu liễm Tử Nguyệt và độc cấm trên người, hắn đẩy cửa nhà

lao ra.

Một khắc cửa lớn đóng lại, Hứa Thanh thở sâu, nhíu mày.

"Đáng tiếc, không cách nào câu thông cùng với tiểu nam hài kia, nhưng mà

hình như nó cũng không có ác ý gì với ta, mà có vẻ hiếu kỳ nhiều hơn."

"Cũng được, nhưng mà nhà tù 132 khu Đinh chỉ có mười bốn phạm nhân,

có chút thiếu đi."

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cảm thấy có lẽ nên nghĩ biện pháp tăng thêm

nhiều một chút, mang theo suy nghĩ như vậy, Hứa Thanh dần dần đi xa, hắn

muốn đi thăm Khổng Tường Long bị giam ở trong nơi này.

Mà sau khi Hứa Thanh đi rồi, hết thảy mọi thứ trong nhà tù 132 khu Đinh,

lại trở lại như thường.

Vân Thú vẫn nhấm nuốt như trước, nữ tử nhân tộc lại đang dỗ bù búp bê,

cối xay vẫn còn quay đều, bức tranh Đan Thanh Tộc cũng không tan biến, lão

đầu đứng ở bên trong, thở dài.

"Tại sao lần này lại tới một tên gia hỏa khủng bố như vậy chứ, mỗi ngày đều

thức tỉnh, không biết tới khi nào mới kết thúc, nhắc nhở cũng không được, hắn

vừa tỉnh liền giết chúng ta, không nhắc nhở cũng không được, sau mỗi lần phân

tích hắn cũng có thể thức tỉnh."

Đầu người trong chỗ cối xay nghe vậy hét rầm lên.

"Ta càng phiền hơn so với ngươi, người này ngoại trừ lần đầu tiên đến hết

thảy bình thường, sau lần thứ hai tới liền thức tỉnh, từ đó về sau mỗi ngày đến

đều có thể thức tỉnh, hơn nữa mỗi lần thức tỉnh đều giết chết ta, chưa bao giờ

thay đổi!"

"Tại sao ta lại là người bị giẫm đạp như vậy, ta đã nói vô số lần với hắn là

không nên đạp ta, chết tiệt, ta muốn giết hắn, không đúng, mũ rơm sẽ giết hắn,

hắn đã định trước là phải chết!"

Trong tiếng vang ồn ào, thân ảnh tiểu nam hài xuất hiện ở trước cửa lớn nhà

tù, nó cúi đầu nhặt lên từng mảnh thẻ tre vỡ vụn trên mặt đất, sau khi cầm lấy

liền đi tới một nơi hẻo lánh bí ẩn không thể phát hiện trong nhà tù, ném thẻ tre

vào đó.

Chỗ đó….Có một đống mảnh vỡ thẻ tre.

Trên từng mảnh vỡ, đều có chữ viết, đều là chữ viết của Hứa Thanh.

Mà nếu cẩn thận tính toán, có thể phát hiện số lượng những thẻ tre này, chỉ

thiếu một cái so với số lần Hứa Thanh tới đây trực.

Có lẽ ngày mai, có thể sẽ lại gia tăng thêm một cái.

Tiểu nam hài thở dài, thân thể nhoáng một cái, tan biến vô ảnh, lúc xuất

hiện…Đã ở bên ngoài nhà tù 132 khu Đinh, xuất hiện ở sau lưng Hứa Thanh.

Không người nào có thể nhìn thấy nó, Hứa Thanh cũng không nhìn thấy.

Nó lặng lẽ đi theo, hình như một mực tuân theo một cái ước định, bảo hộ

Hứa Thanh trong Quận Đô, cho đến khi tiểu tỷ tỷ nguyện ý làm bằng hữu cùng

mình đến.

Đây là ước định.

Nhưng mà nó cũng có chút buồn phiền, bởi vì nó phát hiện cái người được

mình bảo hộ này, từ trước cho tới bây giờ, ngay từ ngày thứ 2 đã không cần nó

tới bảo vệ nữa rồi.

Ngày hôm đó hắn đã xem thấu hết thảy nhà tù 132 khu Đinh, cũng nhìn thấu

tất cả của nó, vận rủi của hắn cũng không phải là nó hóa giải, là chính bản thân

hắn tự phá vỡ.

Cho nên, mỗi ngày hắn đều sẽ thức tỉnh, cũng đều hiểu ra, sau đó lại giết

chóc ở chỗ này.

Lại bởi vì lực lượng Thần Linh cùng với bản thân Hình Ngục Ti trấn áp ảnh

hưởng, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ quên đi.

Vòng đi vòng lại.

Đây, chính là sức mạnh của nhà tù 132 khu Đinh, cũng là sức mạnh hạch

tâm của Hình Ngục Ti.

Vận rủi, hoàn toàn chính xác không phải đến từ vận khí, nó đến từ nguyền

rủa, Thần Linh nguyền rủa.

Không ai có thể thừa nhận, chỉ có quên đi, mới có thể đoạn nhân quả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi