QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cùng lúc đó, sau khi Hứa Thanh rời khỏi Hình Ngục Ti, Cung chủ khoanh

chân ngồi trong đại điện tầng 89 mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên bên trên,

nhíu mày một cái, hừ lạnh một tiếng.

"Lính canh ngục và phạm nhân uống rượu trong phòng giam Hình Ngục Ti,

còn thể thống gì nữa!"

"Vừa rồi lúc hai người bọn họ uống rượu, ngươi ra vẻ không phát hiện, giờ

phút này cũng uống xong rồi, một tên rời đi một tên đang ngủ, bây giờ ngươi

mở mắt giả vờ giả vịt hừ lạnh, ngươi làm cho ai nhìn chứ, cho ta xem sao?"

Hư vô sau lưng Cung chủ truyền đến giọng nói trầm thấp, cái đồng tử dựng

thẳng cực lớn chợt mở ra, con ngươi trong đó giống như có ngọn lửa đang thiêu

đốt, càng khiến cho trong tầng 89 dấy lên từng trận gió bão.

Bị khí linh trào phúng, Cung chủ không có để vào trong lòng, thần sắc lạnh

lùng thu hồi ánh mắt, sau khi trầm ngâm một phen liền chậm rãi mở miệng.

"Nếu như hai người bọn họ ước định ra ngoài.... Ngươi lấy danh nghĩa của

ta, truyền cho Diêu gia một phần tin tức."

"Nội dung như cũ hả, Diêu Vân Tuệ ngươi muốn chết sao?" Trong gió lốc

truyền tới giọng nói cực lớn, giống như là chuông lớn, không ngừng vang vọng.

"Chín chữ." Giọng của Cung chủ lạnh như băng.

"Hứa Thanh, là thư lệnh đi theo bổn cung."

"Vì một Chấp Kiếm Giả truyền ra hai lần pháp chỉ, chẳng lẽ điều này không

vi phạm nguyên tắc của ngươi? Hay là bởi vì vận rủi trên người Hứa Thanh

không còn? Ồ, đúng rồi, đoạn thời gian trước trên người hắn đột nhiên không

còn vận rủi, ta nghĩ lại xem, hình như sau lần thứ hai hắn đi tới nhà tù 132 khu

Đinh, đã không có."

"Thật kỳ quái, vận rủi đột nhiên liền không còn, lần thứ hai là vào hơn một

tháng trước, khi Hứa Thanh đi tới nhà tù 132 khu Đinh đã xảy ra chuyện gì?

Đáng tiếc ta không có quyền hạn nên không nhìn thấy, ài phiền quá, ta là khí

linh, nhưng lại không có quyền hạn xem nhà tù 132 khu Đinh."

Trong gió lốc, giọng nói trầm muộn giống như sấm sét nổ vang.

"Không truyền như thế, Diêu Vân Tuệ nghe không hiểu." Cung chủ nhàn

nhạt mở miệng, không đi để ý tới việc đối phương đề cập vận rủi của Hứa

Thanh và việc trong nhà tù 132 khu Đinh.

"Chấp Kiếm Giả có thể chết ở trong trận chiến giết địch, đó là kết cục, cũng

là vinh quang."

"Nhưng không thể chết bởi tay tiểu nhân, đây là sỉ nhục, một ngày ta còn tại

chức, thì không thể tiếp nhận việc này phát sinh ở trên người bất kỳ một Chấp

Kiếm Giả nào."

Gió bão nổ vang hơi dừng một chút, lại tiếp tục lần nữa gào thét.

"Cũng bao gồm cả Trương Ti Vận? Chấp Kiếm Đình bên Nghênh Hoàng

Châu truyền đến mật thư, trong cơ thể Trương Ti Vận có Thần Linh ký thân,

Hoàng Đô thông qua tượng Thần Đại Đế biết được việc này, có người cảm thấy

rất hứng thú đối với gã."

Cung chủ trầm mặc, sau một lúc lâu lắc đầu.

"Chỉ cần gã vẫn là Chấp Kiếm Giả, thì ta không cho phép gã bị dùng làm

mồi dụ, về Thần Linh trong cơ thể gã, ta sẽ nghĩ biện pháp!"

"Vậy Trần Nhị Ngưu thì sao?"

Trong gió lốc, giọng nói đột nhiên mãnh liệt lên, hiện ra bén nhọn.

"Ta không tin ngươi không nhìn ra vấn đề của y, hơn nữa nếu như ta không

cảm thụ sai, ta hẳn đã gặp qua y ở kiếp trước, nhưng ta có chút không nghĩ ra

được, thật kỳ quái, tại sao ta lại không nghĩ ra được."

Giọng nói trong gió lốc hiện ra vẻ khó chịu, sau cùng hóa thành tiếng gào

thét, đồng thời vào giờ phút này, dưới tầng chót nhất trong hố sâu của Hình

Ngục Ti cũng có tiếng gào thét truyền ra, giống như đang đáp lại, dường như

muốn cùng giọng nói của khí linh lần nữa chồng lên nhau "Ta không nghĩ ra,

không nghĩ ra, ta đã quên... Ta là ai, ta muốn suy nghĩ thật kỹ, ta là ai, ta là....

."

Thần sắc Cung chủ như thường, chậm rãi giơ tay phải lên, cách không hơi

nhấn một cái.

Một nhấn xuống dưới, toàn bộ 177 tầng của Hình Ngục Ti đồng thời chấn

động, tràn ra ánh sáng rực rỡ, đồng loạt hội tụ tới trung tâm các tầng, cũng

chính là hố sâu ở giữa.

Sau đó tạo thành 177 cái phù văn thật lớn, đồng thời hướng về hố sâu ở dưới

đáy, ập xuống.

Tiếng oanh oanh không ngừng vang vọng, tiếng gào thét dưới đáy hố sâu

chậm rãi yếu ớt, cuối cùng tiêu tán.

Mà tiếng gào thét trong tầng 89 cũng đồng bộ tản đi, đồng tử cực lớn dựng

thẳng phía sau Cung chủ cũng chậm rãi khép kín.

Trước khi hoàn toàn khép kín, bên trong cái đồng tử dựng thẳng lộ ra vẻ mờ

mịt, truyền ra thanh âm yếu ớt.

"Ta là ai....."

"Ngươi là khí linh của Hình Ngục Ti chúng ta!" Chấp Kiếm Cung Cung chủ

trầm giọng mở miệng.

Đồng tử dựng thẳng nghe vậy hiện lên vẻ hiểu ra, an ổn lại.

"Đúng, ta nhớ ra rồi, ta là khí linh, ta là khí linh của Hình Ngục Ti, sứ mạng

của ta chính là trấn áp hết thảy phạm nhân."

Đồng tử dựng thẳng hoàn toàn khép kín.

Chấp Kiếm Cung Cung chủ nhìn qua đồng tử dựng thẳng khép kín, nhăn

mày lại, trên mặt hiện ra một tia lo lắng, thì thào trong lòng.

"Những năm này Thần tỉnh ngộ hơi nhiều..."

Giờ phút này, nếu như có người có thể nghe thấy tiếng nói nội tâm của Cung

chủ, nhất định hoảng sợ vô cùng đối với chữ Thần này.

Đây là xưng hô đối với Thần Linh.

Hiển nhiên, đồng tử dựng thẳng kia căn bản cũng không phải là khí linh của

Hình Ngục Ti gì cả.

Cho tới nay, đồng tử dựng thẳng đối thoại cùng Cung chủ, tự cho mình là

khí linh, nhưng trên thực tế, Thần, mới là nguyên nhân duy nhất mà nhiều đời

Cung chủ của Chấp Kiếm Cung phải đảm nhiệm trấn thủ Hình Ngục Ti.

Thân phận chân chính của Thần, là một cỗ phân thân cuối cùng của Thần

Linh không biết, đã ngủ say ở giới bên ngoài của Tiên Cấm!

Nhìn qua đồng tử dựng thẳng nhắm mắt, Cung chủ Chấp Kiếm Cung nghĩ

tới những lời đối phương nói.

"Có thể làm cho Thần cảm thấy quen thuộc, Trần Nhị Ngưu nhất định là có

vấn đề, nhưng Đại Đế đã nhận thức y, cho y cơ hội trở thành Chấp Kiếm Giả,

như vậy y chính là Chấp Kiếm Giả."

"Chấp Kiếm Giả, chính là người dưới trướng của ta."

"Người dưới trướng của ta, chỉ có thể chết trận trên sa trường, không thể

chết bởi mưu mô xấu xa!"

Cung chủ thì thào trong lòng, đây là nguyên tắc của lão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi