QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh không có nói sai, hắn thật sự rất giỏi quần chiến.

Một khi độc trong tòa Thiên Cung thứ ba bộc phát, lực sát thương của nó vô

cùng khinh khủng, mà từ sau khi Hứa Thanh lấy được độc đan, hắn chưa từng

hoàn toàn tản nó ra ngoài.

Dù là bây giờ hắn cũng phải kiềm chế lại.

Dẫu sao một khi độc của tòa Thiên Cung thứ ba hoàn toàn phát tác, địch ta

không phân, trừ bản thân hắn ra, đoán chừng vô luận là Ảnh Tử hay là lão tổ

Kim Cương Tông, đều sẽ tan vỡ.

Nhưng cho dù hắn đã kiềm chế lại, uy lực của nó vẫn khiến cho tâm thần

của các Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc vô cùng chấn động.

Hầu như lập tức có ba Hắc Y Vệ năm Cung phát ra tiếng hoảng sợ la lên,

thân thể đang nhanh chóng hư thối, thịt trên mặt đang rơi xuống, trên người nhỏ

xuống máu loãng, có người hốc mắt đã không chứa nổi con mắt của mình nữa,

con mắt cứ thế rơi xuống bên dưới.

Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều không cảm giác được đau đớn.

Đây chính là chỗ kinh khủng của độc cấm, trong lúc im hơi lặng tiếng, liền

có thể ăn mòn hết thảy, đợi khi phát hiện có cảm giác đau đớn thì độc đã ăn vào

tận trong xương tủy.

Trong tiếng sợ hãi kinh hô vang vọng, thân ảnh Hứa Thanh giống như làn

gió tử thần, xuất hiện ở trước mặt một tên Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc sáu Cung,

nháy mắt giơ lên dao găm trong tay, một đao đảo qua trên cổ đối phương.

Xoạt một tiếng, máu tươi phun trào.

Đầu người lăn xuống, bị Hứa Thanh một cước đá lên, trong tiếng rít gào, tạo

thành một đạo tàn ảnh bay thẳng đến một tên Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc khác,

sau khi tới trước mặt đối phương, liền ầm ầm nổ tung, máu độc văng khắp nơi.

Sắc mặt tên tu sĩ Thánh Lan tộc biến hóa, nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn

không tránh khỏi vận mệnh tử vong.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, một bước đạp đi, thân thể tiến về phía

trước, vào thời khắc này lực lượng thân thể bảy Cung toàn diện bộc phát, phong

bạo dấy lên, ầm ầm cuộn trào về bốn phía, từ xa nhìn lại giống như một cái vòi

rồng kinh khủng đột nhiên xuất hiện.

Tốc độ cực nhanh, toàn bộ thân thể Hứa Thanh đã trở thành vũ khí, hung

hăng đâm vào trên người Hắc Y Vệ nơi này.

Huyết nhục văng tung tóe.

Mà giờ khắc này trong số những người trúng độc bốn phía, lại có ba tên Hắc

Y Vệ bị phát độc, thân thể hư thối, truyền ra tiếng kêu thê lương, thân thể nhanh

chóng hòa thành máu loãng, rơi vãi trên mặt đất.

Một màn này khiến cho toàn bộ tu sĩ bốn phía nhìn thấy, đều bị dọa khiếp

vía, vô cùng hoảng sợ.

"Độc này quá mạnh!"

"Mọi người tản ra!"

Không chỉ những Hắc Y Vệ quyết đấu với Hứa Thanh tản ra, Khổng Tường

Long cùng với đám người Sơn Hà Tử cách đó không xa cũng đều biến sắc,

không hẹn mà cùng bay nhanh, vừa giao chiến cùng đối thủ vừa dịch chuyển

khỏi phiến khu vực này.

Rời xa Hứa Thanh.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, càng ở trong phạm vi độc cấm thì hắn

càng cảm thấy tất cả đều do mình nắm quyền, giờ phút này hơi nhoáng một cái,

thân thể liền giống như quỷ ảnh, xuất hiện ở trước mặt tên Hắc Y Vệ bảy Cung

thứ chín của Thánh Lan tộc.

Ngay một khắc tới gần, hắn lập tức dùng sức vung dao găm trong tay lên,

tên Hắc Y Vệ kia cũng không hề tầm thường, vào trong thời khắc này cũng bộc

phát ra lực lượng thân thể, một phát bắt được dao găm, muốn cản hắn lại.

Nhưng ngay khi đối phương bắt lấy dao găm, lực lượng xuyên thấu đến từ

vải quấn xác chết cấp tốc bộc phát, thần sắc tên Hắc Y Vệ biến đổi, cảm thấy

bàn tay vô cùng đau đớn, tâm thần và linh hồn giống như bị vạn châm đâm

xuyên.

Khi gã theo bản năng buông tay, thế của dao găm đã không thể đỡ, trực tiếp

đâm vào yết hầu của gã, dễ như trở bàn tay, hung hăng cắt một cái.

Đây là hậu chiêu Hứa Thanh chuẩn bị cho con dao găm của mình, cũng là

lực lượng mà tấm vải quấn xác chết ẩn chứa.

Mà đại giới là mỗi lần hắn cầm lấy dao găm, bản thân đều phải thừa nhận

cái loại cảm giác toàn tâm đau đớn này, toàn thân giống như bị vô số gai sắc

đâm xuyên.

Nhưng hết thảy những thứ này thì Hứa Thanh đã sớm quen rồi, cũng không

để ý chút nào.

Hắn rút dao găm ra, vừa muốn tiếp tục nhưng thần sắc hơi động, chợt bước

một bước qua bên cạnh, tránh được một đạo phi kiếm gào thét bắn qua.

Lúc quay đầu lại, Hứa Thanh nhìn thấy sau lưng có Hắc Y Vệ bảy Cung

khác đang triển khai công pháp Hoàng cấp, hình thành độc thủ cực lớn, tấn công

đến phía hắn.

Nhưng lúc này không cần Hứa Thanh ra tay, khóe miệng hai tên Hắc Y Vệ

Thánh Lan tộc sáu Cung bên cạnh bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, đồng loạt

quay người, phóng thẳng đến đồng bạn bảy Cung kia, bắt đầu tự bạo.

Mà lúc lao ra, bọn họ còn rống to một câu.

"Chủ nhân nhà ta gửi lời vấn an tới ngươi!"

Một màn vô cùng quỷ dị, khiến cho thần sắc của toàn bộ Hắc Y Vệ Thánh

Lan tộc nơi đây đều đại biến.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình hai tên Hắc Y Vệ tên sáu Cung truyền

ra tiếng nổ triệt vang mây xanh, thân thể đồng loạt tan vỡ, hình thành trùng kích

cuốn về phía bảy Cung Thánh Lan tộc.

Sau tiếng nổ vang, tên tu sĩ bảy Cung Thánh Lan tộc phun ra máu tươi, thần

sắc kinh sợ, tay phải mạnh mẽ nâng lên bắt được que sắt màu đen tập kích đến.

Nhưng gã không cách nào kiềm chế được tia chớp màu đỏ nhảy dựng lên

trên que sắt, giờ phút này tia chớp bay thẳng đến đầu của gã, lập tức chui vào

khiến cho toàn thân tên Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc này không ngừng chấn động.

Vào thời khắc này con dao găm của Hứa Thanh cũng nhanh chóng phóng

đến, một dao đâm thẳng vào trái tim người này, sau đó nhanh chóng rút ra, lần

nữa đâm tới, đâm liên tiếp bảy nhát, từng nhát đâm xuyên qua đều cực kỳ hung

tàn.

Tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục truyền ra, Hứa Thanh chú ý tới độc của

mình đã khuếch tán không sai biệt lắm, phần lớn Hắc Y Vệ bốn phía đều đang

hư thối, từng người đều đang hoảng sợ, đều không thể khống chế tu vi, liên tục

suy yếu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi