Hứa Thanh chạy rất nhanh.
Gần như ngay khi phát hiện bên ngoài biên giới xuất hiện khí tức kinh người
thì hắn không chút chần chờ, quay người bỏ chạy.
Sau khi làm rất nhiều chuyện lớn cùng với đội trưởng, cái này hầu như đã là
phản ứng bản năng của hắn.
Đám người Sơn Hà Tử cũng không chậm hơn bao nhiêu, hiển nhiên bọn họ
cũng là người có đủ bản năng nhận biết.
Chỉ có Khổng Tường Long là hơi chậm một chút, bởi vì y còn đứng lại nói
ra những lời kia.
Từ trình độ nào đó mà nói, Hứa Thanh cảm thấy Khổng Tường Long thật ra
cũng có chút tương tự với đội trưởng, chỉ là bất quá đội trưởng chậm là vì lòng
tham, mà Khổng Tường Long là vì tỏ rõ ràng thái độ.
Hứa Thanh âm thầm cảm khái, hắn cảm thấy nếu như đội trưởng có thể
cùng gia nhập vào thì tốt rồi, nhưng mà việc này cũng không có biện pháp, có
thể nhìn thấy những người này rõ ràng không hề tín nhiệm đội trưởng.
Cứ như vậy một đoàn người bọn họ nhanh chóng chạy như điên, cho đến
khi sắc trời sáng rõ bọn họ đã chạy ra rất xa, sau khi xác định địch nhân xác
thực không liều chết đuổi theo, bọn họ cũng riêng phần mình kiệt lực, nằm
xuống trên một đám cỏ trên mặt đất, nhao nhao thở hổn hển.
Một đêm này, bọn họ đã làm quá nhiều việc.
Nhất là giao chiến cùng Hắc Y Vệ, càng làm cho pháp lực và thể lực của
từng người bọn họ gần như tiêu hao hết sạch.
Giờ phút này sau khi nằm thẳng xuống, theo tâm tình buông lỏng, từng
người chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không muốn đứng lên.
Hứa Thanh cũng là như thế, mặc dù thương thế toàn thân đang khôi phục,
nhưng tinh thần rất là mệt mỏi.
Sơn Hà Tử mắng nhiếc, khí huyết khắp toàn thân tiêu tán, cảm giác suy yếu
dâng lên.
Dạ Linh không hóa yêu nữa, giờ phút này nằm ở nơi đó, bộ dạng tựa như
không có hả giận nhiều lắm.
Vương Thần thì là ở một bên kêu rên, tự vẽ phong ấn cho mình, tựa hồ sợ vẽ
chậm mình liền xảy ra vấn đề lớn.
Về phần Khổng Tường Long, y đang ở đây thở hổn hển, nhưng mà so với
những người khác thì y rõ ràng nhẹ nhõm hơn, giờ phút này nhìn đám người
Hứa Thanh, y bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Ba người Sơn Hà Tử nhìn nhau một cái, cũng đều cất tiếng cười to, một cỗ
cảm giác thoải mái tràn ngập trong lòng bọn họ, nhưng cười xong liền bắt đầu
nhe răng, bởi vị chạm đến miệng vết thương.
Hứa Thanh tương tự nở nụ cười.
"Lần này giết thoải mái!" Khổng Tường Long vung tay lên, lấy ra năm bình
rượu, ném cho một người một bình, giơ lên cao.
Hứa Thanh mở chai rượu, Sơn Hà Tử, Vương Thần cùng với Dạ Linh nhao
nhao làm theo, ánh mắt nhìn Hứa Thanh cũng không có bất hòa như lúc đầu
nữa, ngược lại là lộ ra thân thiết.
"Cạn!"
Mọi người giơ lên cổ uống một ngụm lớn, sau khi bỏ xuống lại lần truyền ra
tiếng cười.
Nhưng càng uống vào, bọn họ lại nghĩ tới thiếu niên với giấc mộng trở
thành Chấp Kiếm Giả kia, vì vậy riêng phần mình thổn thức.
Thời gian, cứ như vậy trôi qua.
Vô luận là rượu hay là tiếng cười, hoặc là tiếng thổn thức, đều nhanh chóng
kéo gần lại khoảng cách, mà tình bạn hữu giữa người với người, thường thường
đều sinh ra sau khi cùng trải qua một ít chuyện, sau đó càng ngày càng hình
thành.
Nhất là việc phạm luật...
"Lần này chúng ta trở về, đoán chừng xong đời, nhất định sẽ bị Cung chủ
bắt bế quan, thậm chí những tên thân thiết với Thánh Lan tộc còn sẽ đưa ra chút
tin đồn, nhất là Diêu gia."
"Haiz, sau khi trở về, trong khoảng thời gian này mọi người điệu thấp một
chút." Khổng Tường Long đứng lên, giãn người một chút, mở miệng về phía
mọi người, nhất là nhìn Hứa Thanh.
"Hứa Thanh ngươi có lẽ là thảm nhất, ta hiểu rõ Cung chủ, ngươi thân là
binh sĩ Hình Ngục Ti, Cung chủ nhất định sẽ trách phạt ngươi nhiều hơn."
Khổng Tường Long trừng mắt nhìn.
"Không sai, Hứa Thanh ngươi xong đời rồi."
"Haiz, nhưng mà Hứa Thanh ngươi phải nghĩ như thế này, ngươi là binh sĩ
nhưng lại bị giam trong Hình Ngục Ti, loại thể nghiệm này nhất định rất tuyệt."
Đám người Sơn Hà Tử ngươi một câu ta một câu, trêu đùa Hứa Thanh, đồng
thời cũng nhìn Hứa Thanh phản ứng về việc này.
Bọn họ không hề có ác ý, đây chỉ là phương thức nhận thức lẫn nhau giữa
bọn họ, cũng là cách những huynh đệ chung sống với nhau.
Hứa Thanh bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Lính canh ngục khu Đinh đều là đồng liêu của ta, ta rất quen thuộc bọn họ,
nếu chúng ta thật bị giam giữ..."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đám người Khổng Tường Long, rất nghiêm túc
nói.
"Ta là về nhà, hoan nghênh các ngươi bị giam trong nhà của ta."
Lời Hứa Thanh vừa ra, Khổng Tường Long lặng lẽ uống một hớp rượu, đám
người Sơn Hà Tử nở nụ cười khổ, phiền muộn thở dài, nhưng ánh mắt nhìn Hứa
Thanh lại càng thêm thân thiết, nhất là Sơn Hà Tử, ho khan một tiếng thấp
giọng nói.
"Vậy Hứa Thanh à, đến lúc đó có thể cho ta nhốt vào nhà tù nào có nữ canh
ngục được không..."
Lời còn không nói xong, đã bị Vương Thần đạp một cước.
"Không cần để ý tới gã, trong đầu tên này đều là huyết khí, có bệnh, nữ canh
ngục có cái gì tốt, Hứa Thanh... Đến lúc đó ngươi dàn xếp một chút, an bài cho
ta một nhà giam nhiều nữ phạm nhân một chút nhé."
Ánh mắt Vương Thần mang theo ánh sáng, vẻ mặt chờ mong.
Sơn Hà Tử bên cạnh không phục, nói lại một câu, hai người rất nhanh liền
tranh luận với nhau.
Một màn này không giống với những gì Hứa Thanh từng nhìn thấy lúc
trước, hiển nhiên mỗi người đều có nhiều mặt, ở trước người xa lạ cùng bằng
hữu quen thuộc, tất nhiên sẽ cử xử khác biệt.
Dạ Linh lạnh lùng lướt qua bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ xem thường, xuất ra
một hạt dưa máu thịt, bắt đầu ăn.
Khổng Tường Long hướng về phía Hứa Thanh, nở nụ cười, hỏi về thần
thông của Hứa Thanh.
"Độc của Hứa Thanh rất lợi hại, nhưng mà ta càng cảm thấy hứng thú với
cái cánh tay có thể biến trong suốt kia của ngươi hơn, có thế mạnh mẽ thăm dò
vào Thiên Cung đối phương, sau đó túm Kim Đan ra, công pháp này... Vô
cùng quỷ dị!"
Khổng Tường Long vừa nói, ba người Sơn Hà Tử cũng đều nhìn về Hứa
Thanh, đáy lòng của bọn họ cũng đều rất tò mò.
Hứa Thanh nghe vậy cũng không giấu giếm, vung tay giơ lên, cánh tay phải
của hắn lập tức biến thành trong suốt, hiện ra ở trước mặt Khổng Tường Long.
"Đây là công pháp sư phó truyền thụ cho ta, có quan hệ nhất định cùng với
Quỷ U tộc."
Khổng Tường Long cảm thụ một chút, mắt lộ ra tán thưởng.
"Một khi tu công pháp này đến đại thành, sợ là toàn thân ngươi đều hóa
thành loại trạng thái này đúng không." Nói xong liền suy nghĩ một chút.
"Quỷ U tộc à, trở về ta tặng ngươi một món lễ vật, năm đó ta đã chém giết
một tên Quỷ U tộc, lưu lại thứ gì đó."
Nói xong liền thấy Hứa Thanh như muốn nói gì, vì vậy liền cười khoát tay
chặn lại.
"Giữa huynh đệ, không cần cự tuyệt."
Hứa Thanh nghe vậy liền liếc mắt nhìn qia Khổng Tường Long, nhẹ gật đầu,
sau đó đám Sơn Hà Tử cùng Vương Thần cũng gia nhập vào thảo luận về thần
thông, bọn họ cũng không giấu giếm, thể hiện công pháp của bản thân ra.
Việc này tạo cho Hứa Thanh linh cảm rất lớn, khiến cho hắn hiểu rõ nhiều
thêm về pháp thuật của Tam đại tông, nhất là thuật hóa yêu của Dạ Linh, Hứa
Thanh càng hứng thú nồng đậm.
"Thuật Hóa Yêu là phương pháp đặc thù của tông môn, nghe nói lai lịch của
nó cực kỳ lâu đời, nhưng trở ngại môn quy nên ta không thể nói nhiều, ngươi có
thể tự mình đi học." Chú ý thấy Hứa Thanh rất hiếu kỳ với cái thuật này, Dạ
Linh vừa ăn hạt dưa máu thịt, vừa mở miệng.
"Ta có thể nói sơ đơn giản cho ngươi biết, thật ra tu luyện pháp thuật này
không khó, khó khăn là cần cảm ngộ vật tổ đại yêu của tông môn, vận chuyển
vào trong thức hải, đợi đạt đến trình độ nhất định, sau đó liền có thể dùng Hóa
Yêu Quyết, huyễn hóa ra ngoài, biến bản thân thành đại yêu."
Nói xong, Dạ Linh còn thể hiện ra một chút.